Đầu óc không kịp xoay chuyển, cứ lơ mơ lòng vòng.
Cô nghĩ có lẽ đầu mình đau đến mức ngốc luôn rồi.
Nếu không phải giáo sư Snape âm thầm giúp đỡ cô thì Malfoy hành động như vậy là có ý gì?
Trực giác mách bảo khiến cô không dám suy nghĩ sâu hơn. Không phải cái gì cũng biết đều là điều tốt, đôi khi không biết mới là an toàn.
Mặc dù vậy, tâm trạng của Serena vẫn bồn chồn không yên kéo dài cho đến vài ngày sau, thầy Snape đã thay cô tạm dừng thời gian đến văn phòng của thầy cho đến hết kì nghỉ lễ giáng sinh và cô đã cảm thấy vô cùng may mắn vì điều đó. Càng tốt hơn chính là ma lực và thành tích học tập của cô sẽ không vì những cơn đau đầu như thế này mà sụt giảm.
Những cơn mưa kéo dài của cuối thu không có dấu hiệu dừng lại, báo hiệu một thời tiết tồi tệ của buổi sáng thứ bảy, nơi diễn ra trận đấu Quiddich giữa Gryffindor và Hufflepuff.
Không cần phải hỏi tại sao Sư Tử lại không đấu với Rắn trong trận đầu tiên, theo truyền thống thì vốn là như vậy, nhưng bởi vì gần đây tâm trạng của Malfoy không tốt nên Slytherin đã hoãn lại ngày thi đấu, để tránh những hôm trời mưa tầm tã như thế này.
Bầu trời u ám và không hề có một chút ánh nắng.
Hiếm khi có một thời tiết thích hợp để ngủ nước vào ngày cuối tuần, Serena nằm lì trên giường tới 9 giờ sáng mới chịu dậy rửa mặt, sau đó lại tiếp tục đắp chăn đọc sách.
Thế giới phù thủy phải nói là quá lạc hậu. Một cuốn truyện tranh còn chẳng có, đồ dùng điện tử cũng không chứ chẳng cần phải nói đến Smartphone hay laptop.
Cho nên tất nhiên trò giải trí hấp dẫn nhất ở đây tất nhiên vẫn là Quiddich.
Đến mức mà bóng rổ và cả bóng đá đều không có nữa là.
Chán nản đến mức không đọc sách thì cũng chẳng có gì để làm.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra mà không được báo trước, kèm theo giọng nói hưng phấn đến mức lệch một nhịp của của Lisa Turpin:
“Serena, cậu thấy bộ váy này thế nào?”
Trên tay cô nàng là một chiếc đầm dài đến gót chân màu hồng phấn.
Serena gấp quyển sách lại, lắc đầu ngán ngẩm:
“Lisa, mình đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phòng tớ thì phải gõ cửa, OK? cậu nên lịch sự một chút đối với cánh cửa của phòng mình, đây là lần cuối cùng đấy”
Cô nàng vẫn giữ nguyên thói quen khi hai người ở cùng một phòng.
“Được rồi” - Lisa nhún vai - “Mình chỉ quá hưng phấn nên mới quên mất thôi” - Rồi vội vàng yếm chiếc váy vào người - “Cậu thấy nó thế nào? được không?”
Serena lắc đầu:
“Muốn nổi bật thì trước tiên cậu phải biết thời tiết hôm nay như thế nào, Lisa, cậu nghĩ trời mưa to và ẩm ướt như thế này thì mặc nó sẽ thích hợp?”
Đối phương ngẩn người:
“Ừ nhỉ, mình quên mất. Không phải là có dù rồi sao?”
Serena cười khẩy, cô bé ngây thơ nhất hệ mặt trời:
“Cho dù cậu có thể dùng bùa chú hong khô, nhưng mình đảm bảo rằng nó vẫn sẽ cực kì khó chịu đấy, tin mình đi”
“Vậy được rồi”Lisa buông tay, lập tức chạy về phòng lấy ra một chiếc váy khác - “Còn cái này thì sao? cái này nữa”
“Tốt nhất là cậu nên mặc đồng phục hoặc áo choàng, Lisa ạ” Seresna chân thành nói. Đối với phù thủy thuần chủng như cô nàng thì mấy loại như quần đùi, áo phông cùng giày thể thao chính là những thứ xấu và kì dị nhất trên thế giới, cho nên hiển nhiên cô gái này sẽ không động đến nó, mà trang phục của phù thủy phải nói là . . . cái nào cũng giống như trang phục dạ tiệc ấy.
“Nếu không sẽ muộn đấy” - Cô bổ sung.
Bây giờ là 10 giờ 30 phút.
Serena nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng hét chói tai cùng tiếng sập cửa rầm rầm gây chú ý của cô nàng, cô bất đắc dĩ lắc đầu, nghi ngờ sự thành công của Lisa.
Cedric sẽ không thích mẫu người như thế.
“Serena, nhanh lên”
Cánh cửa lại được bật mở, và lần này là cô gái đeo chiếc kính màu hồng kì dị.
Cô ngán ngẩm tốc chăn ra ngoài, thay vào bộ đồng phục đã được phù phép để chống nước. Tại sao hôm nay là Hufflepuff thi đấu mà không phải Slytherin? Nếu không phải Cedric mềm lòng đồng ý và đã hứa sẽ đến cổ vũ cho anh thì có đánh chết Serena cũng không muốn ra ngoài với thời tiết thế này đâu.
Ai mà ngờ được, cô dự đoán thời tiết đẹp nên mới đổng ý, nhưng không nghĩ đến lịch đấu có sự thay đổi.
Haizz . . . ai bảo anh ấy là người bạn nam thân nhất của cô trong trường học đây?
Serena căm giận nghĩ, không hiểu vì sao hiệu trưởng lại không cho dời trận đấu lại, với thời tiết ẩm ướt thế này thì các tuyển thủ sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, mà quan trong hơn là với thời tiết tồi tệ này cô chẳng muốn đi đâu cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...