Serena không biết có nên tự phán xét rằng mình liệu có phải là người xui xẻo nhất trong trường hay không, nếu không vì sao cứ thỉnh thoảng là cô lại phải đối mặt với ánh mắt đáng sợ nhất trên đời kia, khiến cho cô không thể không suy nghĩ liệu có phải hắn nhận ra cô rồi không, sau đó nơm nớp lo sợ trong một thời gian dài.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cô chỉ có thể giả bộ bình tĩnh quay đầu đi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Kí ức lại dần dần ùa về.
Cho dù là trong lúc hôn mê thì ý thức của Serena vẫn tồn tại và những hình ảnh luôn xoay quanh trong đầu cho dù không nhớ hết nhưng không phải không nhớ. Cô đã cố gắng trở nên bình thường và lơ nó đi nhưng vì sao mọi sự cố gắng của cô luôn luôn bị đánh bại chỉ trong chớp mắt?
Điều này khiến cô cực kì bất an.
Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến Serena phải điên cuồng học ma pháp, không chỉ là đam mê, mà còn để tự vệ. Nói đùa, nếu không cường đại cô có thể chống cự nổi người mới năm 2 mà đã đánh bại học sinh năm thứ năm không? Đợi đến khi có một ngày hắn nhớ lại tất cả và muốn giết cô thì Serena hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô không biết hắn có nhớ lại hay không, nhưng vẫn phải đề phòng bất trắc.
Serena cắn một chiếc bánh mì, cô ghét bỏ đặt ly nước bí sang một bên, mùi vị của nó cả đời đều không thể thích nổi. Có lẽ cần phải đến nhà bếp một chuyến, cô vừa nghĩ vừa tỉ mỉ gắp hạt đậu ra khỏi đĩa rau, rõ ràng là lâu rồi không ăn cơm mà hiện tại lại không có một chút gì gọi là thèm ăn cả, thậm chí còn thấy chán chán.
Đột nhiên, một cái gì đó bất ngờ rơi xuống với tốc độ chim bay va thật mạnh vào bát súp, khiến nó văng tung tóe khắp nơi. Đương lúc mọi người còn chưa phản ứng được chuyện gì đang diễn ra thì một con cú mèo có bộ lông hỗn hợp đen nâu xám trắng ngoi đầu lên từ trong bát súp, nó vỗ vỗ cánh, rỉa lông làm mọi thứ văng tung tóe khắp nơi và tất cả trở nên hỗn loạn. Thậm chí còn rất tự nhiên đạp đổ ly nước bí vàng khè đang đặt trên bàn.
Mà nạn nhân xấu số của vụ tấn công này không ai khác chính là Serena.
“Ôi Merlin”
Lisa gương mặt vặn vẹo thốt lên, cô nàng nhăn mặt nhìn vạt áo bị dính một chút nước sốt, thậm chí còn thấm đẫm vào bên trong, lại nhìn cả người đầy nước cùng ánh mắt lạnh lẽo của Serena rất thức thời im lặng.
Serena cứng ngắc nhìn chằm chằm con cú mèo đang tự nhiên rỉa lông trước mặt mình, nếu ánh mắt có thể giết người thì mọi người tin rằng hung thủ có thể sẽ bị chém không dưới một trăm lần.
Cả đại sảnh hầu như im lặng một vài giây, sau đó không biết ai đó ngu ngốc hét lên:
“Đó không phải cú mèo đưa thư nhà Weasley sao?”
Ron Weasley đang gặm một chiếc đùi gà to tướng nấc lên một cái, ấp úng:
“H...hình như là thế...”
“Kinh dị”
Không biết người nào nó phán một câu, cũng chẳng biết là đang phán con cú mèo hay phán cảnh tượng vừa rồi. Nói chung là Serena không để ý đến những ánh mắt xem cuộc vui của mọi người, sau một lát không phản ứng kịp thì cô rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần và bình tĩnh lấy đũa phép ra, tự cho mình một bùa chú thanh tẩy rồi không cảm xúc cho con chim đáng nguyền rủa này một bùa trú trụi lông dài hạn, tiếp đó ném nó lên không trung.
Mọi sự ngu xuẩn đều phải trả giá thật lớn.
Trong tiếng cười nhạo thật lớn của mọi người đối với con cú mèo trơ trụi bị rụng lông, hai anh em nhỏ tuổi nhất nhà Weasley không nhịn nổi mà đập bàn đứng lên trong tiếng cười không kiêng nể gì của cặp sinh đôi:
“Wilson, cô thật là quá đáng”
“Thật độc ác . . .”
Serena không quan tâm mà cố gắng nhét đồ ăn vào miệng mình, Granger ngồi ở bàn đối diện rút đũa phép ra, cứu con cú mèo xuống, nhưng lại không thể khiến nó khôi phục như lúc trước. Mọi người sửng sốt:
“Nó bị dính bùa chú gì vậy?”
“Không biết” Granger lắc đầu.
Ginny Weasley ôm nó vào lòng, đôi mắt đỏ lên:
“Làm sao bây giờ”
Ron Weasley căm giận nhìn cô, Lisa cũng lườm lại:
“Nhìn cái gì? cậu ấy làm vậy là quá nhẹ nhàng” Cô nàng hất cằm “một con vật không biết lễ phép chẳng những phá hỏng bữa sáng của người khác lại còn thật bất lịch sự. Mấy người cần phải giáo dục nó cho đàng hoàng”
Trên thực tế những con sủng vật nhà Weasley luôn luôn vụng về và không lễ phép như vậy, mỗi lần nó đưa tin đến Hogwarts là y như rằng lại có chuyện xảy ra, bởi vì nó chưa lần nào hạ cánh đúng chỗ cả. Và lần này nó bất hạnh gặp phải người có tính tình không tốt như Serena.
Vì vậy cho nên ngay cả học sinh nhà Gryffindor cũng không có ý định nói tốt giúp con vật này, bởi vì nó gây chuyện quá nhiều. Ít nhất thì nó cũng không rơi trên bàn nhà Slytherin, đó chính là tiếng lòng của đa số mọi người.
“Đó là con vật đáng ghét nhất mà mình từng thấy” Luna chậm rãi nâng kính mắt. Hiện tại trong mắt cô nàng thì con cóc của Longbothom còn quá là đáng yêu.
“Cô ta dùng bùa chú hắc ám gì vậy?” Ron Weasley nhíu mày: “Cần phải nói cho cô McGonagal”
Qủa nhiên, đám đông được tụ tập lại chưa đến một phút thì giáo sư McGonagal xuất hiện với chiếc mũ vành đen xì:
“Có chuyện gì vậy?”
Lisa Turpin lo lắng nhìn Serena, dù thế nào thì tất cả mọi biết người dùng bùa chú là cô, cô nàng định nói gì đó thì bị Luna ngăn lại:
“Không sao đâu, cô McGonagal rất công bằng mà”
Serena gật đầu, cô hiện tại vô cùng vô cùng khó chịu với lớp bẩn trên quần áo, cho dù đã dùng bùa chú xóa sạch, nhưng kiểu gì thì cô vẫn cảm giác nó còn rất bẩn, nếu không phải tiết học sắp bắt đầu thì cô chỉ muốn chạy thật nhanh về kí túc xá để thay một bộ đồng phục sạch sẽ.
Cô McGonagal kiểm tra con cú mèo một chốc lâu, đến khi cả cô cũng không tìm được cách hóa giải bùa chú ngay lập tức thì mới quay lại hỏi Serena:
“Wilson, trò dùng bùa chú gì thế?”
Cô vô tội trả lời:
“Em dùng bùa trú trụi lông bình thường thôi ạ”
Bà nhíu mày, đúng là như thế, nhưng đáng lẽ ra nó phải được hóa giải ngay lập tức, nhưng . . .
“Cô ta đã dùng bùa chú hắc ám đó, thưa giáo sư” Ron Weasley không nhịn được cáo trạng.
Serena lạnh lùng nhìn thằng nhóc, ngẩng cao đầu nói:
“Thưa giáo sư, em không biết quá trình hô bùa chú đã xảy ra vấn đề gì, nhưng . . .” Cô dừng một chút, nhìn thẳng phía trước “Em không nghĩ là mình đã làm sai, không nói đến con sủng vật này đã phá hoại bữa ăn không biết bao nhiêu lần, giả sử lần sau nó không phân biệt được phương hướng và đi lạc vào nơi khác, ví dụ như . . . lớp học độc dược và tiếp tục lao đầu như thế nữa thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Vì vậy, để suy nghĩ cho học sinh toàn trường và các giáo sư, con cú mèo này cần phải bị trừng phạt và giáo dục lại cách hạ cánh một cách an toàn”
“Hơn nữa” cô nói tiếp “Em đề nghị Weasley tiểu tiên sinh suy nghĩ trước khi phát ra lời nói, không chỉ bản thân em mà sẽ có rất nhiều người khác cảm thấy tổn thương khi luôn bị nói là hắc ám hay tà ác. Hogwarts là một trường học đoàn kết mà, phải không?”
Ron Weasley tức đến nghiến răng.
“Ravenclaw thêm 20 điểm” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau “Vì cách ứng xử thông minh và đúng mực của Wilson”
Tóc đỏ muốn lao ra ngoài.
“Gryffindor trừ năm điểm, vì hành vi thô lỗ của Weasley”
giáo sư Snape đến như một cơn gió, và cũng đi như một cơn gió sau khi tuyên bố hình phạt. Mặt Ron Weasley đã đỏ như mái tóc của thằng nhóc. Cô McGonagal thở dài:
“Ta nghĩ nên để nó nghỉ ngơi một thời gian, chắc chỉ vài ngày nữa là lông của nó sẽ mọc lại thôi”
Sau đó rời đi.
Đợi đám đông tản ra, Serena mới chậm rãi cúi xuống, cầm sách vở của mình lên rồi đi đến phòng học. Ánh mặt căm giận của tóc đỏ vẫn đi theo sau.
Cuộc sống tại Hogwarts trong năm thứ hai chính thức bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...