Mọi chuyện xảy ra đúng như dự đoán của Serena, ngày hôm sau tin tức hai nữ sinh ẩu đả trong trường học đã được toàn bộ Hogwarts biết đến, thậm chí vụ việc này còn không được phóng viên của tờ ‘Nhật báo tiên tri’ Rita Skeeter bỏ qua với tiêu đề hết sức là nổi tiếng:
“VỤ ĐÁNH GHEN LỐ BỊCH NHẤT LỊCH SỬ”
Cũng không hiểu cô gái này chà trộn vào trong trường và chụp ảnh bằng cách nào mà bức ảnh trong tờ báo vô cùng sinh động, Lisa Turpin và Pansy Parkinson mỗi người ngã ngửa ra một bên, tóc tai bù xù đối lập với hình tượng ‘sang chảnh’ thường ngày. Càng thú vị hơn là trong bức ảnh còn có sự xuất hiện của người ngoài cuộc không liên quan là cô, và được viết với câu văn:
“Thực chất người chàng hoàng tử lạnh lùng thích là cô nàng phát dục chậm tự đại kiêu ngạo không coi ai ra gì Serena Wilson và trong khi hai cô gái như hai con ngốc đánh nhau thì họ đang liếc mắt đưa tình, hiển nhiên chúng ta sẽ được xem vở kịch ‘bạn thân biến thành tình địch’”
Và bên dưới là ảnh chụp đúng lúc Malfoy đang nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc. Serena chẳng hiểu tại sao bức hình này lại có thể được coi là ‘liếc mắt đưa tình’. Không cần biết mục đích của tờ báo này là gì, trào phúng châm chọc hay gây cười nhưng nó đã thành công tạo ra điểm bất hòa giữa cô và Lisa. Không, phải nói là từ đơn phương một bên.
Điều này vượt qua khỏi tầm kiểm soát của Serena và cô thực sự không ngờ tới. Vừa không ngờ Skeeter có thể tài năng đến mức chụp được bức ảnh đúng lúc như thế này, cũng vừa không ngờ Lisa có thể vì chuyện này mà gây bất hòa với cô. Địa vị của Malfoy trong lòng cô nàng là quá lớn.
Serena chán ghét điều này.
Cô đã từng chịu đủ một lần rồi và không muốn cuộc sống ở đây cũng xảy ra điều tương tự, huống chi đối phương lại là một trong hai người bạn tốt nhất của cô.
“Nghe này, Lisa” - Cô nói, cố giữ tỉnh táo để duy trì cuộc đối thoại - “Mình không hiểu cậu vì sao phải khó chịu như vậy, nếu là chuyện bức ảnh thì mình chỉ có thể nói ‘chẳng có chuyện gì cả’”
“Cậu luôn như thế, Serena” - Cô nàng ngẩng phắt đầu, nói với giọng cáu kỉnh - “Cậu luôn biểu hiện như mọi chuyện không liên quan đến mình và tất cả mọi người đều có lỗi, ngoại trừ cậu. Mình không khó chịu chuyện gì cả, Malfoy rất ưu tú và cậu thích cậu ấy cũng phải thôi. Mình chỉ muốn nói nếu cậu cũng thích cậu ấy thì có thể biểu hiện ra bên ngoài và không cần phải giấu giếm”
“Mình không giấu giếm” - Serena nhíu mày - “Cậu đang không thể khống chế cảm xúc của mình, mình nghĩ chúng ta nên dừng cuộc nói chuyện ở đây”
“Mình chẳng sao cả” - Lisa cố chấp nói, dần dần biểu hiện ra tính tình của một vị đại tiểu thư, điều làm cô khó chịu là cô nàng khiến cô liên tưởng đến chị gái Elly của mình - “Cậu không thấy mình rất khác thường sao? Đây không phải là lần đầu tiên, và nhiều lần khác nữa mình bắt gặp cậu thật khác thường khi nhìn Malfoy, thậm chí cậu còn nhìn trộm cậu ấy”
Serena không phủ nhận.
“Mình chỉ không hy vọng sẽ có một ngày mình bị bạn thân của mình đâm sau lưng mà thôi, cảm giác này rất khó chịu, Serena ạ. Cậu biết không, khi mình nhìn mấy bức ảnh này thì mình chỉ có một cảm tưởng là mình thật ngu ngốc và cậu đang cười trên sự ngu ngốc đó của mình, cảm giác vô cùng không tốt”
Đúng là trong bức ảnh cô đang kiềm chế nụ cười, nhưng mà nó có thể chứng mình được điều gì? Serena không giải thích, cô chỉ mở cửa bước ra ngoài và bỏ lại một câu:
“Nói tóm lại thì cậu cũng chỉ vì ghen khi nhìn thấy Malfoy cười. Cậu cần bình tĩnh lại, Lisa”
Rồi không quay đầu lại rời đi.
Bây giờ cô chẳng quan tâm đến cái gì gọi là nội quy trường học và sợ bị giám thị bắt gặp nữa. Cô cần một nơi để tâm trạng bình ổn lại, không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây. Ánh mắt đó của Lisa cô quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần có người hỏi cô về Vermouth thì trong đầu luôn luôn là ánh mắt đáng sợ đó, tất nhiên, Lisa nhìn cô không thể chứa sự oán độc và sát khí như vậy. Nhưng ngay từ lúc đầu, Vermouth cũng chỉ khác thường nhìn cô như thế, và theo thời gian, ánh mắt khác thường đó trở thành đôi mắt hận không thể giết chết cô hoặc làm cho cô biến mất trên thế giới đó.
Serena không muốn bạn thân của mình có ngày cũng sẽ nhìn mình như thế.
Cô phiền táo bước đi trên những bậc thang, lúc nó xuay chuyển cũng không thèm để ý, cô cứ leo lên như vậy, cho đến khi thành công đi vào tháp thiên văn, căn phòng quen thuộc để học môn thiên văn học.
Serena tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống, nhắm mắt lại, trong đầu lại suy nghĩ đến những hình ảnh không mình muốn nghĩ tới liền mở mắt ra.
Rất khó chịu.
Cô đứng dậy đi xung quanh căn phòng, mở cửa sổ ra ngắm bầu trời bên ngoài nhưng không có sao, bầu trời u ám đen kịt như muốn biểu hiện tâm trạng tồi tệ của cô. Serena chạy đến bên chiếc kính thiên văn khổng lồ, muốn thông qua nó để có thể nhìn những sự vật cách đây rất xa. Nhưng trên bầu trời chẳng có gì thú vị, những ngôi sao đều bị đám mây che phủ, cô lại di chuyển chiếc kính xuống, muốn thử xem có thể nhìn thấy gì ở bên dưới, biết đâu được lại thấy học sinh đêm du thì sao?
Serena làm như vậy cũng chỉ vì tâm tính đột phát, cô cũng không hi vọng có thể may mắn đến mức muốn gì được nấy, huống chi trong trường hợp ai nấy đều lo sợ không dám ra ngoài thế này.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, suy nghĩ của mình lại có thể đoán trúng như thế. Trong ống kính, một bóng người nho nhỏ từ từ đi về phía khu rừng cấm, do trời qua tối mà người đó lại quay lưng về phía lâu đài nên cô không thể đoán được đối phương là ai. Nhưng bóng người này lại vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khiến cô hoảng hốt. Ngày hôm nay cô đã nhìn thấy quá nhiều thứ quen thuộc rồi, cũng không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên.
Serena nhắm mắt cố gắng nhớ lại, bóng người này hình như cô đã nhìn thấy ở nơi nào đó, chỉ là vụt qua, nhưng rất ấn tượng.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào ống kính, không bỏ sót một chi tiết nào của bóng người này.
Hành lang . . . thư viện . . .
Serena nhếch môi.
Cũng không biết do đầu óc nóng lên hay tâm trạng không tốt muốn liều lĩnh mà Serena lại làm một việc mà có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm. Lúc đó cô không suy nghĩ gì cả, trong đầu đều là hình ảnh của cái bóng quen thuộc, nó giống như có một ma lực hấp dẫn bắt buộc cô phải đi theo, và Serena đã làm điều đó.
Cô tìm trong gầm bàn làm việc của giáo sư một cây chổi bay cũ kĩ, xỉn màu, nó đã nằm ở đây từ rất lâu và Serena chắc chắn đây chính là cây chổi của anh em sinh đôi nhà Weasley mà mỗi khi tan học họ lại dùng nó để lượn ra ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên trong đời, Serena nghiêm túc sử dụng đồ vật này một cách tình nguyện và thích thú. Và sự thật rằng nếu không phải cô đang ở tầng chót của lâu đài và không có cách nào chạy xuống phía dưới một cách nhanh nhất thì cô cũng không sẽ sử dụng thứ này. Không phải cô không thể bay, mà là cô ghét vận động.
Serena leo lên cây chổi, đầu hơi nghiêng về phía trước, đợi nó từ từ bay ra ngoài cửa sổ mới nhanh chóng không tiếng động tìm mục đích của mình. Kĩ thuật của cô còn rất tốt, ít nhất trong quá trình bay xuống khu rừng cấm thì cô cũng không va phải thứ gì hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng xin đừng hỏi cảm nhận của Serena khi lần đầu tiên cưỡi chổi bay ở một độ cao như thế này, cô có cảm giác giống như mình đang treo lơ lửng trên không và không có lấy một điểm tựa, sau đó là cảm giác còn mạnh mẽ hơn cả khi rơi tự do. Điều đặc biệt hơn là nó khiến cô nhớ lại khoảnh khắc sự cố máy bay của bốn năm về trước.
Merlin! Ngày hôm nay cô nhớ đến quá nhiều thứ rồi đó.
Serena có chút thất thần, và hậu quả của việc không nghe lời giáo viên hướng dẫn trong khi bay thì phải tập trung đầu óc là giây phút cuối cùng lúc cô hạ cánh thì cán chổi đập vào thân cây, sau đó cô ngã xuống, một cú ngã Serena sẽ không thể quên trong thời gian tới.
Cô từ trong bụi cây nhẹ nhàng ngồi dậy, lo sợ tiếng động lớn sẽ khiến cho đối tượng bị cô theo dõi nghi ngờ. Những vết bẩn trong quần áo tạm thời không thể tẩy sạch, và dây leo cuốn lấy chân cô cũng không thể cắt bỏ. Cô chỉ có thể tạm thời xuyên qua kẽ lá nhìn bóng người không rõ ràng ở phía trước, vừa tự trách cho hành động ngu xuẩn của mình. Nếu như lúc đó cô lý trí một chút thì có thể đến văn phòng của cô Mcgonagall rồi báo cáo việc phát hiện một học sinh đêm du để cho các giáo sư điều tra và sẽ biết ngay là ai không có mặt trong phòng ngủ và tìm ra hung thủ của vụ án này. Mà không phải bẩn thỉu ngồi ở đây nơm nớp lo sợ đối phương sẽ phát hiện ra tung tích của cô mà thậm chí người đó là ai cô cũng không biết.
Ngoài dự đoán của Serena, bóng người khả nghi vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, không có dấu hiệu dừng lại, cứ từ từ đi từng bước một mà không hề vội vã.
Đến bây giờ cô mới nhận ra sự khác thường, và suy nghĩ đầu tiên trong đầu là:
Người này bị mộng du?
Không thể nào!
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Nếu như chỉ là mộng du thì không thể ăn mặc kín đáo và đeo giày như thế kia, huống chi bây giờ còn chưa đến 9 giờ, cứ cho là người đó đi ngủ sớm đi, vậy chẳng lẽ không ai phát hiện ra người này sao?
Serena khó hiểu, nếu nói nó bị mộng du thì khả năng người này bị khống chế còn dễ dàng tin tưởng hơn.
Cô đảo mắt, bỗng nhiên giật mình.
Bị khống chế???
. . . . Bóng dáng quen thuộc, con rắn khổng lồ, và cả kẻ chủ mưu phía sau nữa . . . Như vậy suy luận của cô là chính xác?
Nếu như bóng người phía trước thật sự là đối tượng tóc đỏ bị cô nhìn thấy hai lần, vậy thì người đó hiện tại đang bị một kẻ khác khống chế đi vào trong rừng?
Đi vào đây để làm gì?
Serena không hiểu, cô đợi một lúc thấy bóng người dã dần dần đi xa mới dám rút đũa phép dùng bùa chú để cắt đứt sợi dây đang quấn chân cô. Nó tạo ra một ánh sáng nho nhỏ, nhưng trong bóng đêm thì đặc biệt rõ ràng. Đây chính là một trong những điểm yếu khi sử dụng bùa chú và đũa phép, hầu như bất kì bùa chú nào cũng tạo ra ánh sáng và có chỉ khác nhau ở chỗ ánh sáng mạnh hay yếu, nếu muốn sử dụng nó để làm chuyện mờ ám thì khá khó khăn, bởi vì với kinh nghiệm bị chụp ảnh ngày hôm qua, bất kì khoảnh khắc nào cũng sẽ bị bắt gặp dù chỉ là trong tích tắc. Nếu như lúc này bóng người phía trước quay đầu lại, có khả năng sẽ thấy nghi ngờ vì đêm nay không hề có một chút ánh sáng.
Nhưng đáng tiếc đối phương không hề quay đầu lại.
Serena có nên cảm thấy đây nên là điều may mắn duy nhất của ngày hôm nay?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...