[Bệnh viện quốc tế Nanahara]
Chủ nhật, chín giờ sáng.
Chỉ vừa mới sáng sớm mà phòng bệnh 251 đã ngùn ngụt người viếng thăm. Đơn giản là vì hôm nay, cô con gái thứ mười hai của gia đình Asahina, Asahina Akari, được xuất viện trở về nhà.
Đã sáu năm trôi qua kể từ sau vụ tai nạn thương tâm kia, cô bé đáng yêu năm nào đã mãi mãi không thể thức dậy được nữa. Cô không chết, nhưng do tổn thương não bộ quá nặng dẫn đến xuất huyết não, chấn thương dây thần kinh nhưng thần kỳ lại không cướp đi mạng sống của cô bé, nhưng đến thời điểm hiện tại, Akari đã phải sống đời sống thực vật.
Mặc dù gia đình đã cố gắng mời rất nhiều danh y tài giỏi, thậm chí bỏ ra một số tiền khổng lồ để đón những bác sĩ ở nước ngoài về nhưng tất cả chỉ đều lắc đầu vô vọng. Còn sống đã là kỳ tích, muốn cho Akari thức dậy thì chỉ là con số không.
Đáng buồn nhưng đó là sự thật.
Gia đình Asahina đã sớm không còn chút hy vọng nào rồi.
Asahina Masaomi, vì bị ám ảnh bởi sự ra đi đột ngột của đứa em gái, anh đã từ bỏ ước mơ của mình mà trở thành bác sĩ khoa nhi nhằm tìm cách nào đó, nhưng mọi cố gắng vẫn không được gì.
Đến tận bây giờ khi nhiều người nghĩ đến thảm kịch của nhà Asahina đều thở dài lắc đầu bình phẩm một câu: “Haizz, họa vô đơn chí, còn nhỏ tuổi mà đã phải thế này thì…”
Asahina Miwa, từ sau sự ra đi của anh trai và tai nạn ập lên đầu đứa cháu, bà gần như đã trở thành một con người khác. Không còn thấy ở bà dáng vẻ vui tươi, sảng khoái mà sành đời của một nữ doanh nhân trẻ tuổi nữa mà thay vào đó là một người lạnh nhạt, cao quý và lạnh lùng hơn với bất cứ ai.
Nhìn bề ngoài, mọi người đều trầm trồ khen ngợi cô là một nữ quái trong thị trường kinh tế cả trong và ngoài nước. Nhưng, chỉ người trong cuộc hiểu rõ, Miwa một khi đã ra tay thì tàn độc hơn bất cứ ai. Bà không cho phép ai hủy đi con đường mà cô đã tốn công trải đầy hoa hồng nhằm tìm một ít lợi nhuận từ đó.
Miwa, sẽ triệt nó từ trong trứng nước.
Tưởng như cả cuộc đời này của bà sẽ chôn vùi trong sự đẫm máu của sự giả dối, vụ lợi của xã hội ngoài kia.
Chỉ khi Miwa gặp người đó…
Người mà có thể đem đến cho bà cảm giác ấm áp vui vẻ của một gia đình, giúp bà tìm lại những thứ mà cô đã lãng quên từ rất lâu, rất lâu về trước… Hinata Rintarou.
Hôm nay, theo đúng lịch trình đã lên thì mọi người sẽ chuyển Akari về gia đình Asahina để tiện chăm sóc và theo dõi hơn. Theo như lời của Masaomi thì nên để em ấy trở về nhà để em dễ bề theo dõi, vì ở trong bệnh viện quá lâu không tốt cho sức khỏe của Akari.
Masaomi vừa đo huyết áp cho Akari, vừa suy nghĩ mông lung, thật ra đưa ra lời đề nghị này ngoài việc lo cho Akari, anh còn muốn giành thời gian để chăm sóc cho em. Bệnh viện, dù có đầy đủ các thiết bị hiện đại tốt đấy, nhưng anh không muốn em gái phải ở suốt đời như tội nhân bị giam cầm trong bốn bức tường trắng toát nồng nặc mùi cồn này.
Ít ra… anh muốn em có thể cảm nhận được không khí của gia đình, của mái nhà quen thuộc.
Akari đã mất cả cha lẫn mẹ, thật đáng thương nếu em cũng mất luôn tương lai của mình.
“Được rồi, huyết áp ổn định, hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện rồi”- Masaomi tháo bộ dụng cụ đo huyết áp ra bỏ vào túi áo của mình, một tay anh chỉnh chỉnh máy đo nhịp tim còn ánh mắt thì cứ lơ đãng nhìn sang dung nhan của em gái.
Thật sự, đến tận bây giờ thì tình trạng của Akari luôn là một câu hỏi khó thách đố các bác sĩ cả trong và ngoài nước. Nếu không phải Miwa lợi dụng sự quen biết rộng rãi bịt miệng của giới báo chí thì có lẽ thông tin của Akari đã bị tràn lan trên khắp các phương tiện truyền thông rồi.
Một cô bé mười một tuổi, hứng chịu sự va đập mạnh từ chiếc ô tô phân khối lớn mà lại không chết. Hơn nữa, sáu năm qua em không hề có sự thay đổi nào lớn về ngoại hình và khuôn mặt. Người bình thường khi sống đời thực vật sẽ hứng chịu việc thiếu đi chất dinh dưỡng trầm trọng, phải nhờ vào sự trợ giúp của các thiết bị khác, nhưng Akari, không những không cần truyền chất, nuôi não, mà các bộ phận trên người em vẫn hoạt động bình thường, không hề có hiện tượng làm việc yếu đi.
Mà em, ngoài việc trông có vẻ hơi ốm yếu thì dáng vẻ của em không hề da bọc xương như nhiều bệnh nhân khác.
Masaomi thở dài, xoay lưng bước đến bàn trà, rót một ly nước mà nhấp một ngụm, anh đã thức khuya nhiều đêm để làm thủ tục xuất viện cho Akari, viện trưởng không đồng ý cho em trở về, họ vẫn nghĩ có thể dùng em làm một ít thí nghiệm theo dõi nhằm nhận được lời khen của bên trên. Masaomi nhíu mày, cười lạnh, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra!
Miwa mỉm cười vui vẻ, một tay bà loay hoay dọn dẹp quần áo cho Akari, miệng thì luôn động viên Ema cố gắng.
Ema chỉ vừa chuyển đến nhà Asahina vào hôm qua, hôm nay, giữ đúng lời hứa, cô thức dậy sớm phụ giúp anh Ukyo làm bữa sáng vì Ukyo phải bận rộn chuẩn bị vài giấy tờ cho Akari.
Sau đó,Ema cùng với vài người trong gia đình Asahina lên chiếc xe chuyên dụng của cả nhà, thẳng tiến đến bệnh viện.
Ông Taro, lúc trước là tài xế riêng cho gia đình, đã về hưu được hai năm, lúc này người thay thế vị trí của ông là người con trai thứ, Oka Hotei, thất nghiệp đã lâu, bây giờ đang làm tài xế riêng cho các anh con trai của Miwa.
Còn anh Ajima, lúc trước sau khi Akari đề bạc anh với Miwa, đã được bà đồng ý thăng anh lên làm tài xế riêng cho Miwa, đồng thời phụ giúp cho gia đình anh, vì gia đình của Ajima rất nghèo khó mà lại đông con.
Sau khi tất cả nhận được giấy đồng ý của viện trưởng, mọi người cùng bắt tay vào việc chuyển Akari trở về nhà.
“Iori, anh mau đem đổ hết đống hoa đó đi, nó sắp héo cả rồi”- Yusuke đứng một bên nhíu mày nhìn bộ dạng nâng niu của Iori mà khó chịu, những cánh hoa kia đã rụng tứ tán rồi, thân cây dần ngã màu mà anh Iori nhất định không chịu vứt, thật cứng đầu.
“Anh phải xem nó có sao không đã…”- Iori hơi ngẩn người rồi lầm bầm một mình.
Shin hôm nay đến phụ giúp vài thứ lặt vặt lúc này đang phụ giúp Rintarou khiêng cái tủ đồ của Akari đem ra xe vận chuyển đậu trước bệnh viện, cái tủ này lúc trước Miwa mua riêng cho Akari vì sợ cô ở trong bệnh viện thiếu đồ mặc, huống hồ Miwa rất ghét nhìn dáng vẻ Akari trong đồng phục bệnh nhân, nhìn rất thiếu sinh khí.
Trong lúc mọi người đang loay hoay với đủ thứ công việc thì chỉ có Wataru là nhàn rỗi ngồi trên giường ngắm nhìn Akari, nó cảm thấy rất thương chị nó, dù cho chị chưa bao giờ mở mắt ra nhìn nó hay nói chuyện với nó, nhưng nó thích nhất là ngắm nhìn chị ngủ nha. Nhìn chị giống như thiên thần Rose trong phim siêu anh hùng mà nó hay coi đó.
“Wataru, đừng chọc em ấy”- Ukyo một bên nói chuyện với Masaomi về giấy tờ, một bên nhíu mày nhìn ma trảo của Wataru đang sờ loạn trên mặt Akari, anh khẽ gắt nhẹ, đứa bé này thật là, đã dặn bao nhiu lần là đừng táy máy tay chân rồi kia mà!
“Nào nào, em nó thương chị thôi mà”- Miwa khẽ mỉm cười vội nói đỡ cho Wataru lúc này đã sắp khóc, đoạn bà vươn tay ôm Wataru vào lòng vỗ về.
“Thật tình, mẹ chỉ chiều hư nó thôi”- Yusuke nói, rồi anh với tay lấy cái balo trên tường rồi bảo –“Con đi mua nước”-Tiếng lầm bầm của Yusuke làm tim của Wataru đau thắt lại, oa, nó chỉ là thích nên sờ chị của nó thôi mà sao ai cũng ghét nó thế. Nó thật bất hạnh mà.Nhưng, tâm trí của nó liền bị lôi cuống, vì nó bỗng phát hiện một ngón tay của Akari khẽ cử động!
“Mẹ mẹ! Mẹ xem kìa, chị hai vừa cử động kìa!”
Câu nói của nó tạo nên một vụ nổ lớn trong phòng bệnh nhỏ bé, Masaomi vội ngồi bật dậy, bước nhanh lại phía giường, dù gì anh cũng là một bác sĩ có kinh nghiệm, có lẽ đó chỉ là hiện tượng giả thôi.
Anh lấy trong túi áo ra một cái đèn pin, vạch mí mắt của Akari ra soi.
Anh bỗng giật mình suýt đánh rơi đèn pin, nhãn cầu có phản ứng!
Đoạn Masaomi hoảng hốt vội chạy ra bên ngoài, nhanh chóng đi thông báo cho bên bệnh viện cử người xuống xem xét.
Đây là một trường hợp hiếm hoi, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại!
Trong phòng bệnh, Miwa vội vàng nắm chặt tay Akari, miệng nói lớn: “Akari!! Akari con không sao chứ! Akari mở mắt ra nhìn dì nè!”
“Dì, dì bình tĩnh, có lẽ chỉ là báo động giả thôi”- Ema khẽ ôm vai Miwa đang nức nở mà an ủi, lúc này cô cần tránh cho Miwa xúc động, người ta thường nói “xúc động là ma quỷ” mà.
Ukyo vui mừng, vội vàng gọi điện thoại cho những thành viên khác trong gia đình thông báo tin vui. Anh không phải là không biết 50% là báo động giả, nhưng nếu có chuyển biến tốt thì chẳng phải vẫn còn cơ hội mà đánh thức Akari sao?
“Alo? Kaname, mau nói cho mọi người biết rằng Akari có dấu hiệu tỉnh lại. Hả? Anh không nói chơi, đây là sự thật, Masaomi vừa đi thông báo cho bệnh viện rồi. Ừ ừ, mau thu xếp chở tụi nó tới đây”
Một bên, Shin nắm chặt tay của mình, mong đợi nhìn Akari, anh cứ nhìn như thế chừng 5 phút thì thấy nhãn cầu của Akari khẽ chuyển động. Sau đó, anh vui mừng lấy điện thoại ra, thông báo cho Nao biết việc này, đồng thời yêu cầu Nao nói cho bọn Sakura biết.
Đến tận sau này Akari nhớ đến việc này liền giận dữ không thôi, cô chỉ là tỉnh dậy thôi nha, có phải việc gì đâu mà phải vận động quần chúng đến xem hội như thế cơ chứ!
Iori lúc đó, vội vàng bỏ chậu hoa của mình sang một bên, vọt tới bên giường mà nhìn Akari, chúa mới biết anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tưởng chừng như anh không còn có cảm giác gì nữa. Phải, anh thừa nhận, anh yêu đứa em gái này, bất chấp luân thường đạo lí của thế gian, anh không khống chế nổi tim mình. Ngày em đi, anh đau đớn rất nhiều, suốt cả tuần chỉ nhốt mình trong phòng em mà thẫn thờ. Thậm chí, anh còn đánh liều hôn em khi em đang trong tình trạng mê man. Anh quả thật không bằng cầm thú!. Nhưng không bằng cầm thú thì sao?
Bọn anh đâu có cùng huyết thống…
Yusuke lúc ấy đang ở bên ngoài bệnh viện mua nước, ôi trời, cái bệnh viện to lớn như thế này mà lại chỉ có hai máy bán nước tự động, báo hại mọi người mỗi lần muốn mua đều phải đứng đợi chục phút mới tới lượt mình. Yusuke cau mày khó chịu tặc lưỡi nhìn hàng người dài thượt không thấy điểm đích, anh tức giận nhịp chân liên tục không ngừng.
Bỗng nhiên, từ trong loa phát thanh của bệnh viện, giọng nói trầm tĩnh nhẹ nhàng của nữ y tá vang lên [Mời bác sĩ Kansai, bác sĩ Inoyama, bác sĩ Edo đến phòng bệnh 251 gấp]
[Nhắc lại, mời bác sĩ Kansai, bác sĩ Inoyama, bác sĩ Edo đến phòng bệnh 251 gấp]
Yusuke sững sờ suýt đánh rơi cái balo trên tay, phòng bệnh 251? Đó chẳng phải phòng của Akari sao? Nghĩ là có chuyện chẳng lành, Yusuke liền vội vàng tách khỏi hàng người, ba chân bốn cẳng co giò chạy vào bệnh viện.
Đám đông xung quanh nhìn chàng trai trẻ vừa hối hả chạy đi, lầm bầm ngán ngẩm: “Người trẻ a… chả có kiên nhẫn gì cả”
“Mời người nhà tránh ra cho chúng tôi kiểm tra”- Bác sĩ trưởng lên tiếng, chất giọng uy nghiêm và khuôn mặt già dặn của ông làm mọi người trong phòng bất giác tự động tách sang một bên nhường lối.
Ông đi lại, làm vài cử chỉ đơn giản. Lập tức các bác sĩ xung quanh liền tiến tới, người thì lại đo huyết áp, người đo nhịp tim, người thì kiểm tra nhãn cầu, người thì xoa nắm tay chân của Akari.
Một lúc sau, một bác sĩ hơi sững sờ, vội vàng nghiên đầu thì thầm gì đó với bác sĩ trưởng, lập tức, ông đanh mặt lại, môi vểnh lên làm hàm râu đen phe phẩy liên tục.
Ông bước đến nhìn chằm chằm bệnh nhân, rồi đưa mắt sang nhìn Masaomi đang nghiêm túc đứng một bên quan sát. Bắt gặp đôi mắt của bác sĩ, Masaomi hơi ngẩn người, ông gật đầu, lập tức, nước mắt của Masaomi rơi như mưa.
Nhìn biểu hiện của Masaomi, lập tức mọi người reo lên.
Miwa ôm chợt Ema khóc lớn, miệng vui mừng mà luôn nói “Tốt quá tốt quá rồi”, rồi bà lại ôm Rintarou mà khóc nức nở, Rintarou cứ một chút lại vỗ lưng bà, không nỡ nhìn bà khóc thương tâm như thế, nhưng biết là bà đang vui nên ông cũng không cản.
Ukyo thì vội vàng chạy ra ngoài gọi điện tiếp, anh vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao, nhưng do quá khẩn trương mà va trúng Yusuke đang cũng vội vàng từ bên ngoài vào.
Anh sững sờ nhìn một màn trước mắt, lo lắng hỏi:“Chuyện gì thế?”
Wataru một bên vui mừng phóng tới chân anh, nắm lấy gấu quần anh kéo mạnh: “Anh ơi, bác sĩ nói là chị Akari tỉnh lại!”
Cái balo trong tay Yusuke liền rơi xuống, anh vui mừng, chạy như bay lại nắm vai Ema hỏi: “Thật sao??”
Đôi mắt anh lúc này không che giấu nỗi sự sung sướng, miệng anh kéo lên cao, vừa trông mong vừa đợi Ema trả lời.
Ema mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ừ!”
Lập tức Yusuke vọt tới chân giường nhìn Akari, miệng nói:“Akari, tỉnh lại đi”, rồi không đợi mọi người trấn an, anh lại chạy ra ngoài gọi cho Len.
Đầu dây bên kia vui mừng khôn xiết, đây là tin vui nhất từ trước tới giờ, Len bảo sẽ hủy ngay show diễn sáng nay, cấp tốc từ Chiba trở về liền
“Ừ ừ, mau lên nhé”-Yusuke vui mừng, phấn khởi mà hét lớn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...