Ánh Mắt Chấp Niệm



Editor: Cò Lười

Beta: Lily58

Đáp án nằm trong dự đoán, Nhậm Tử Hâm gật đầu một cái, chuyển ánh mắt từ An Diệc Tĩnh sang mọi người, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu tiếp tục phân
chia nhiệm vụ cho cấp dưới trong vụ án mất tích: "Lão Trần, chú dẫn
người đến bộ phận giao thông bên kia xem xét một lần về những người mất tích mà máy quay đã ghi lại được trước đó, tiểu Tần cậu và Đại Lưu đi
gặp người thân của người mất tích tìm hiểu một lần nữa, Tiểu Hoa cô xem
lại lời khai một lần, giáo sư Lâm, phiền anh xem lại vật chứng tư pháp,
về phần cô An, ừ, xem lại tài liệu một chút rồi nói sau."

An Diệc Tĩnh vừa nghe Nhậm Tử Hâm nói như vậy, trong lòng thầm cười một
tiếng, cô cũng biết Nhậm Tử Hâm đối với cô không có lời gì tốt để nói,
nhìn dáng vẻ có lẽ còn có chút kiêng dè camera có mặt ở khắp nơi, cho

nên lúc nói chuyện mới không thể hiện tính nóng nảy như vậy, là đang đè
nén tính khí.

"Được!" Cô nở nụ cười điềm đạm, bình tĩnh gật đầu.

Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh một cái, không có biểu cảm gì, cô
gái này chính là như vậy, đối với người không quan tâm thật sự dáng vẻ
chẳng hề để ý.

Nhậm Tử Hâm nhìn dáng vẻ An Diệc Tĩnh, ngay sau đó cười một tiếng, vỗ tay nói với mọi người: "Được rồi, tan họp, làm việc."

Kỷ luật quân đội chính là kỷ luật quân đội, Nhậm Tử Hâm vừa dứt lời, mọi người lần lượt đứng dậy đi ra cửa, giống như không có thời gian, ngay
cả tiếng cười nói thường ngày cũng không có.

An Diệc Tĩnh cũng đi theo ra ngoài, giống như Nhậm Tử Hâm đã nói, nhìn
thấy tất cả mọi người ai bận việc nấy, vẻ mặt nghiêm túc, cô ngồi ở một
bên chăm chú nhìn tài liệu.

Lâm Nhiên đi đến phòng giám định vật chứng tư pháp, Nhậm Tử Hâm tự nhốt
mình trong phòng làm việc, thời gian cứ như vậy trôi qua hơn nửa ngày,
cũng không biết mua cơm từ lúc nào, mỗi người một hộp, vừa ăn vừa làm
việc, ánh mắt căn bản không đặt ở trong hộp cơm, An Diệc Tĩnh không có
cảm giác ngon miệng, ăn vài miếng để qua một bên.

Tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Mà chút tài liệu này thật ra là tài liệu báo án của người mất tích lần

này, chính là một số thông tin cơ bản của người mất tích, cô lật xem
nhiều lần cũng không nhìn thấy tài liệu của Hồng Hồng, vào lúc đang buồn bực, cô vừa ngẩng đầu đột nhiên Lương Thiển xuất hiện làm cho sợ hết
hồn.

Cô liếc mắt nhìn camera một cái, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy
ra hiệu bằng mắt với Lương Thiển, sau đó tự mình đi ra ngoài.

Trên sân thượng lúc này gió thổi tương đối lớn, tóc dài của An Diệc Tĩnh theo gió nhẹ nhàng tung bay, cô chợt dừng quay lại nói: "Cô theo tôi
tới nơi này để làm gì? Ma không phải không thể vào cục cảnh sát sao?"

Lương Thiển vừa nghe trước tiên ngửa mặt lên cười sau đó trở mình: "Tôi
muốn hỏi một chút cô nghe được những lời bàn luận sai lệch đó từ đâu
vậy."

"Trên phim truyền hình đều diễn như vậy, chẳng lẽ là sai hay sao?" An
Diệc Tĩnh nghĩ đến mình trước kia có diễn qua, có gì không đúng?

"Cho nên bây giờ thực sự nên để bọn trẻ con ít xem phim truyền hình một
chút, cái này chính là dạy hư cho thế hệ sau." Lương Thiển cười ha ha
nói.


An Diệc Tĩnh lười phải dây dưa cùng với Lương Thiên về việc dạy hư trẻ
con, hai tay cô ôm ngực ra vẻ mặt tra hỏi nhìn Lương Thiển hỏi cô: "Được rồi, nói đi, cô tới làm gì?"

Lương Thiển đi tới trước mặt An Diệc Tĩnh, bất ngờ dò xét quan sát An Diệc Tĩnh nói: "Tới giúp cô một tay."

"Tôi cần một con ma đến giúp đỡ sao?"

"Chẳng lẽ không cần sao? Đại minh tinh?" Lương Thiển nở nụ cười thật
dài, dừng một chút, nói tiếp: "Thật ra thì tôi sớm biết được cái cô đội
trưởng đó căn bản không thích cô ở đây, cho nên cố ý


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận