Anh Mãi Mãi Yêu Em


Thiệu Hữu Nhật giới thiệu Giang Lệ cho đạo diễn Lý Thành Vy nổi tiếng trong nước, để học hỏi kinh nghiệm từ thầy Lý.

Thầy Lý là một nhân vật hàng đầu rất được mọi người kính trọng trong giới điện ảnh, học sinh của học viện điện ảnh đều bắt buộc phải xem tác phẩm của ông ấy, nếu dùng để làm học thuật thì phải phân tích từ hàng vạn chữ trở lên.

Giang Lệ có chút lo lắng, nhưng anh Thiệu đã dành cho cô cơ hội tốt như vậy, cô còn vui mừng không thôi, trong lòng có lo lắng thế nào cũng phải cố lên mới được.

Thầy Lý đã lăn lộn trong vòng xoáy danh lợi cả đời người, bây giờ đã dày công tôi luyện tới mức thành thạo, hoàn mỹ, đang trò chuyện rất vui vẻ với Thiệu Hữu Nhật, đối xử với cô cũng rất lịch sự,chu đáo, chưa từng thăm dò mối quan hệ giữa cô với anh Thiệu.

Lần đầu gặp gỡ, coi như là nhận mặt nhau, vừa gặp nhau thì chưa thích hợp để vào thẳng chủ đề chính,nói chuyện hơn nửa, thầy Lý ngược lại đã chủ động nhắc tới: "Có mang kịch bản tới không?"Giang Lệ nhanh chóng dùng tay hai đưa kịch bản tới.

Thầy Lý để cô nói về suy nghĩ của chính mình, làm cô nhớ tới bị cảnh giáo viên đặt câu hỏi khi còn đi hoc, mới nói còn ấp úng, nói tới phần sau đó, mới từ từ lưu loát hơn, càng nói càng hăng hái, vẻ mặt hào hứng như không có người ngoài ở đây.


Đợi cô nói xong, thầy Lý chỉ nở nụ cười chỉ vào cô, khiến Giang Lệ ngây người, rồi còn thấy cả anh Thiệu cũng đang cười.

Cô chần chừ cất tiếng hỏi: "Thầy Lý, cháu nói gì sai rồi sao?"Lý Thành Vy xua xua tay: "Nói không sai, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Nhìn chung thì không có vấn đề gì, đợi tôi xem kỹ kịch bản rồi sẽ bàn bạc với cô nhé.

"Cô lanh lảnh đáp lời: "Dạ, cảm ơn thầy Lý.

""Tuần sau là khai máy bộ phim mới của tôi, có muốn làm trợ lý cho tôi không, tới trường nhìn xem?"Cô gật đầu một cái thật mạnh: "Muốn ạ, đương nhiên cháu muốn ạ.

"Ra tới cửa, cô trông thấy sắc mặt lạnh nhạt của anh Thiệu, hình như còn lộ ra chút bất mãn, đành hỏi anh: "Anh Thiệu, anh sao thế?"Thiệu Hữu Nhật liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Không hỏi tôi một tiếng đã chạy đi làm trợ lý cho người ta rồi?"Trong lòng cô đứng hình một cái, kéo kéo tay áo anh, cười nịnh nọt đáp: "Anh Thiệu, anh đừng tức giận mà, chỉ là ban nãy em vui quá thôi! "Thiệu Hữu Nhật rút tay ra, sải bước đi nhanh về phía trước.


"Anh Thiệu, anh Thiệu! anh đợi em với nào!"Giang Lệ nhìn bóng dáng anh nở nụ cười xấu xa, rồi tăng tốc độ chạy về phía trước, thoắt cái đã tới bên cạnh anh, bám lấy bờ vai của anh, dính chặt lên tấm lưng anh.

Cô lấy răng cắn cắn vào vành tai anh, thấy tai anh dần dần đỏ lên, lại thổi một hơi vào trong tai anh: "Anh Thiệu ~ em biết chắc chắn anh sẽ đồng ý mà, đúng không nè?""Em xuống ngay cho tôi!"Cô ôm lấy cổ anh: "Anh đồng ý đi rồi em xuống ngay!""Một.

"Giang Lệ không hề nhúc nhích tí nào.

"Hai.

"Giang Lệ tưởng anh thực sự tức giận rồi, cũng không vui mà thành thật nhảy xuống dưới, bất mãn nói tiếp câu của anh: "Ba.

"Cô đứng sau lưng anh không nói một lời, còn đang thất vọng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh Thiệu: "Em đã đồng ý với người ta rồi, tôi còn có thể nói gì đây.

"Giang Lệ nghe thấy giọng điệu của anh đã dịu đi, vội vàng nói: "Không có không có đâu, đương nhiên phải nghe anh rồi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận