Anh Mãi Mãi Yêu Em


Mà cô lại không biết, tất cả mọi người đều cảm thấy giữa cô và anh Thiệu có gì đó mờ ám.Giang Lệ vô cùng hài lòng, cô cảm thấy bản thân biểu hiện rất tốt.Sau khi kết thúc công việc, cô tắm rửa xong rồi gọi điện thoại cho anh Thiệu, dặn dò: “Anh về cẩn thận nha, đừng để người khác nhìn thấy.”Anh vui vẻ trêu chọc cô: “Tuân lệnh, anh chắc chắn sẽ tàng hình đi sang!”Anh Thiệu khiêu khích khắp nơi trên người cô, vừa xoa nắn thỏ trắng nhỏ của cô, lại vừa vân vê chơi đùa hạt thịt của cô, bao bọc chặt chẽ xung quanh hạt thịt từ trong thịt non lộ ra, chăm sóc nhiều hơn.Vài ngày không làm, bây giờ khắp cơ thể cô thật sự rất mẫn cảm, mới bị anh đụng chạm một chút, cả người cô ngay lập tức cảm thấy nóng lên.

Anh véo một cái, giống như bắt được mệnh môn.“A...!Ưm...”Anh nhẹ nhàng xoa nắn hạt thịt tỉ mỉ, khoái cảm nhanh chóng tích tụ, cô thở gấp theo động tác của anh, từng chút một bật ra bên miệng.Đầu ngón tay của anh bắt đầu nâng cao tần suất va chạm, ngón tay nhanh chóng vuốt ve nơi mềm mại nhất trên da thịt của cô.

Bình thường, khi bị nộn thịt bao lấy, côn thịt còn chưa lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả quần lót bông nguyên chất cũng chưa chạm tới, đã không thể chịu nổi kích thích của anh rồi.“A ưm...”Ngón chân của cô cuộn tròn lại, cong người lên, hai chân đều run rẩy.Anh đột nhiên dùng sức tóm lấy, kéo dài viên thịt kia, nặng nề giày vò lên xuống nơi yếu ớt nhất trên cơ thể của cô.“A...”Cô đột nhiên bắn ra, va vào người anh.


Trong chuyện giường chiếu, cô vốn không nơi nương tựa, chỉ có thể ôm lấy kẻ đầu sỏ, giống như ôm lấy một cái cây biết đi, để không bị chết chìm khi sóng to gió lớn.Anh rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của cô, cười nói: “Em có biết vừa nãy mình mất bao lâu để lên đỉnh không?”Cô vẫn đang bị khoái cảm lên đỉnh kéo lấy, ý thức mơ hồ, nhắm mắt lại, thì thào đáp: “Không biết...”“Năm mươi bảy giây.”Anh tiếp tục hỏi: “Sao lại mẫn cảm như thế?” Nghe trong giọng nói dịu dàng, du dương của anh, còn có chút đắc ý.Cô giả vờ như không nghe thấy, vùi đầu xuống không đáp, ý đồ lừa bịp qua cửa.Sao anh có thể cho phép cô bỏ chạy trong lúc lâm trận chứ? Anh mở miệng gặm cắn bả vai cô: “Không nói à, anh đã để lại dấu ấn trên người em rồi.”Cô vẫn luôn sợ đau, ríu rít nói: “Em cũng không biết đâu...”Anh lại hỏi bên tai cô: “Có muốn anh không, hửm?”Lúc này, cô chỉ cần trả lời theo trái tim mách bảo, vì vậy nhanh chóng đáp: “Muốn...” m thanh ngân dài mềm mại, mỗi khi anh nghe thấy giọng điệu đó của cô, đều cảm thấy vô cùng đáng yêu, còn có chút yêu thương chọc người, nhưng lại càng kích thích ham muốn chơi hỏng cô.Anh tách hai chân cô ra, dùng sức tiến vào trong.“Ưm hừm...”Từ đầu đến cuối anh đều chậm rãi cắm rút, nhiều lần cắm vào nơi sâu nhất.

Tính khí ma sát lẫn nhau, tạo ra càng nhiều chất lỏng hơn, kết hợp với nơi ẩm ướt bí ẩn kia.Khoái cảm tích lũy từng chút một, dần dần xếp thành một tòa núi nhỏ.


Nhưng anh vẫn không tăng tốc, giống như con chuồn chuồn lướt nhẹ qua mặt hồ, cô không chịu nổi sự kéo dài tỉ mỉ đó, muốn khép hai chân lại, kẹp lấy vật thô to của anh, tự mình an ủi.Nhưng anh lại mạnh mẽ đè lấy đầu gối của cô, ngăn cản động tác đó.Khoái cảm nhỏ vụn vẫn đang chồng chất, cô tinh tế thở gấp, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng bay lên mây.

Anh vẫn tiếp tục dịu dàng duy trì ra vào như vậy, kéo dài cuộc chiến.Cô bay lên mây, lăn qua lăn lại, dao động liên tục, dư vị kéo dài.

Ngoài cảm giác thoải mái ra, cô lại sợ đám mây bị xuyên thủng, ầm ầm rơi xuống.Cũng may còn có anh Thiệu,đỡ lấy cô an toàn rớt xuống, tất cả đều vững vàng ổn định..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận