Anh Mãi Mãi Yêu Em


Anh Thiệu khóe môi giật giật: “Em khi đó cũng không phải trực tiếp vồ lấy tôi sao?"Giang Lệ nhìn anh, hận đến ngứa răng, người đàn ông này rõ ràng biết là mình rất tuấn tú, còn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tỏa ra khí chất lãng tử, không chịu kềm chế gì cả“Anh Thiệu, em muốn giấu anh đi, không cho người khác thấy.”“Tôi cũng muốn giấu hồ ly nhỏ của tôi, không cho người khác nhìn.”Lời này anh nói là thật.


Đạo diễn Giang trên phim trường chỉ huy, phong thái phi phàm.

Cô có lẽ không biết, lúc cô đang quay phim cả người cô đều phát sáng.

Dáng vẻ đạo diễn Giang như thế này hấp dẫn một ít đàn ông cũng là bình thường.Thiệu Hữu Nhật thở dài, cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy lão già lại thích kim ốc tàng kiều.


Phụ nữ đẹp thả bên ngoài đã nguy hiểm, huống chi là phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa có tài năng.Có điều Thiệu Hữu Nhật không ngờ, cô còn có thuộc tính của cây ớt nhỏ, lúc mắng người cũng rất có uy lực.Nghĩ đi nghĩ lại, hình như trước giờ đạo diễn Giang còn chưa mắng anh bao giờ, bị anh làm cho khóc cũng chỉ là khi làm hắn khóc chỉ là yêu kiều làm nũng, có lẽ hết thảy dịu dàng đều giao cho anh.Thiệu Hữu Nhật lập tức hài lòng, do dù cô hô gió gọi mưa bên ngoài, dù có phô trương thế nào thì vẫn là người của anh.Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắpRất nhiều chuyện, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.Thiệu Hữu Nhật đến thăm trường quay ngày càng thường xuyên hơn, nói một cách mỹ miều là để xem liệu tiền của anh có bị lãng phí hay không.Khiến cả đoàn phim hoang mang, lo sợ rằng nếu ông chủ lớn bực bội sẽ vốn, toàn bộ tâm huyết của đoàn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.Anh Thiệu thỉnh thoảng cũng nói đôi lời trấn an: “Tôi tới đây góp vui một chút, mọi người cứ làm việc như bình thường là được rồi.”Chỉ là anh Thiệu có khí thế mạnh mẽ, ngồi ở đâu thì sức ảnh hưởng lớn đến đó, khiến người ta không thể không chú ý.Mới bắt đầu ai cũng run rẩy, nơm nớp lo sợ, dốc hết sức bình sinh thể hiện sự chuyên nghiệp, Giang Lệ lại cảm thấy thú vị nói: “Có Thiệu tổng trấn giữ, không ai dám lười biếng, nhưng anh ở đây, bọn họ căng thẳng quá, ngược lại là không tốt rồi.”Thiệu Nghiêu nhướng mày: “Vậy em có căng thẳng không?”Giang Lệ cười nhẹ: “Mắc gì em phải căng thẳng? Chẳng lẽ anh thật sự có thể rút vốn à?”Thiệu Hữu Nhật cũng cảm thấy bất lực, cái đó gọi là gì nhỉ, được sủng mà kiêu?Song, cũng may, Thiệu Hữu Nhật không ở lại lâu, khi anh rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Sau này bọn họ cũng quen dần, Thiệu Hữu Nhật ở trên phim trường không nói nhiều, anh thực sự chỉ nhìn mà thôi.

Thỉnh thoảng anh hỏi Giang Lệ vài câu, cũng không phải làm khó dễ gì, mà chỉ là có hứng thú với cảnh quay.Mặc dù anh Thiệu trông có vẻ nghiêm túc, nhưng anh thường ngồi cạnh đạo diễn Giang, chỉ nói chuyện với đạo diễn Giang.


Anh Thiệu nói chuyện với đạo diễn Giang thì không còn nghiêm túc nữa, trong mắt đều là ý cười.Đôi khi anh Thiệu giảm âm lượng ghé sát vào tai đạo diễn Giang, nói gì đó bọn họ cũng không nghe rõ, nhưng đạo diễn Giang lập tức bật cười, nụ cười đó rất nhẹ nhàng và dịu dàng, u là trời, đây là đạo diễn Giang mạnh mẽ mọi ngày sao?Anh Thiệu luôn luôn dò xét, còn cười với cô, cô thì sao, bản thân là đạo diễn, chỉ đạo diễn viên diễn xuất rất chi là này nọ, thế mà kỹ năng diễn xuất của bản thân thực sự rất ba chấm, bị anh đánh lén vài chiêu đã lòi ra khe hở.Cả đoàn phim xem mà miệng thì mím chặt, làm sao dám tùy tiện nói chuyện của hai người.Vẫn là Tiểu Vương không kìm lòng được, nói nhiều hơn một câu: “Thiệu tổng sao nhàn rỗi thế, ngày nào cũng đến đoàn phim?”Xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy tiện tiếp lời.Tiểu Vương thấy không có ai đáp lại bèn tự mình trả lời: “Tôi xem ra, là Thiệu tổng đang theo đuổi chị Giang của chúng ta ấy.”Chung quanh lại nhìn nhau, trong lòng đều đồng tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận