Anh Mãi Mãi Yêu Em


Sau vở kịch geisha hôm đó, anh Thiệu dường như đã cùng với Giang Lệ có chung nhận thức.Lúc thời gian dư dả, họ sẽ chăm chỉ khơi thông tình cảm, giao tiếp chuyên sâu.

Nếu như bận, thì đi ngủ sớm, chăm sóc bản thân thật tốt.Ang Thiệu cũng đã hình thành một thói quen tốt: đó là mỗi ngày đều đi đón cô tan làm.Giang Lệ đắc ý: Ôi trời, đàn ông ấy mà, chính là muốn được dạy bảo.Hôm nay anh Thiệu đến phim trường từ sớm, chán chờ đợi nên đi thẳng đến hiện trường để nhìn.Anh còn chưa vào cửa, thì đã nghe thấy tiếng cô đùng đùng mắng người, thậm chí còn nói cả phương ngữ (*) Tứ Xuyên ra nói.(*)Ngôn ngữ địa phương."Đồ dưa chuột! Chưa ăn cơm hay gì, đèn còn đánh không nổi…”Anh Thiệu nghe vậy bật cười, đi vào trong, quả nhiên mọi người đều che miệng cười trộm, bầu không khí rất hòa hợp.“Chị Giang, hộp thịt lợn kho tàu cuối cùng bị chị ăn hết rồi.

Em thật sự không no.”Giang Lệ liếc qua, lạnh buốt, Tiểu Vương nhanh chóng ngậm miệng lại, tập trung vào công việc trong tay.Thiệu Hữu Nhật nhìn theo, Tiểu Vương nước da ngăm đen, anh ấy hẳn là đã ba mươi tuổi, vừa rồi gọi Giang Lệ là gì nhỉ, chị Giang???Thiệu Hữu Nhật chú ý lắng nghe, một nửa đoàn phim gọi cô là “đạo diễn Giang”, một nửa gọi cô là “chị Giang” cho dù là lớn hơn hay nhỏ hơn cô cũng vậy.Thiệu Hữu Nhật đứng trong góc, lặng lẽ nhìn họ quay phim.


Các nhân viên tại hiện trường đều cẩn thận quản lý phần việc mà họ chịu trách nhiệm, nhưng không ai tìm thấy anh.Giang Lệ chỉ đạo từng đội kỹ thuật đâu ra đấy đàng hoàng, với các diễn viên cũng rõ ràng logic, đi thẳng vào vấn đề.

Đôi khi cô lười nói chuyện, nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa tay ra hiệu cho người đối diện, người nọ vậy mà hiểu ý, lập tức thực hiện thay đổi theo yêu cầu của cô.Không phải nói chứ, cũng rất ra dáng nha.Sau khi hoàn thành xong kế hoạch quay phim hôm nay, Giang Lệ hô kết thúc công việc, mọi người thoải mái lại, chào hỏi rồi chuẩn bị về nhà.Ngôi sao nhí Nhan Ngôn giật giật ống tay áo của Giang Lệ: “Chị Giang, chú đẹp trai kia là ai vậy?”Giang Lệ ngẩng đầu nhìn lên, là anh Thiệu, cô mỉm cười: “Anh Thiệu, đến lúc nào sao không nói?”Mọi người nghe trộm, uầy, đạo diễn Giang vậy mà cũng có lúc ăn nói dịu dàng như vậy sao?Giang Lệ giới thiệu với họ: “Đây là người sáng lập ra Điện ảnh Hoa Sen, Thiệu tổng.


Anh ấy cũng là nhà đầu tư cho bộ phim của chúng ta đấy.”Anh Thiệu mỉm cười, gật đầu.Anh có khí chất tao nhã, dễ dàng mê hoặc tất cả mọi người.

Mấy cô gái trẻ thời điểm trước đây đến thử vai, gặp qua anh một lần, lúc tiến vào đoàn phim thì không thấy anh nữa, ban đầu họ thất vọng vì không thấy anh, bây giờ thấy anh thì âm thầm hưng phấn.

Các cô vừa nghe nói anh là nhà đầu tư, lấy làm tiếc vì không thể nhìn thấy anh mỗi ngày ở đoàn phim, nhưng mắt lại sáng hơn lên- người đàn ông này vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền, giá trị quyến rũ quả thực bùng nổ!Giang Lệ trên đường về nhà vẫn khó chịu: “Anh Thiệu, anh quá thu hút ong bướm rồi, những cô gái nhỏ đó đều hận không thể trực tiếp nhảy lên người anh.:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận