Anh Mãi Mãi Yêu Em


Cô run rẩy đón nhận sự ra vào của anh, hai cơ thể tách ra rồi lại dính vào, nhịp nhàng, đều đặn.

Mỗi một lần thân thể họ dán vào nhau đều kèm theo âm thanh da thịt cọ xát, to lớn của anh quét qua viên thịt mẫn cảm của cô.Cô khóc nức nở, cầu xin anh thương xót: “Hữu Nhật ...!nhẹ chút ...!làm ơn, xin anh tha cho em …:Anh không chịu buông tha, ngược lại còn cố ý cọ vào hạt đậu nhỏ của cô, cô mất hồn hét lên, véo vào vai anh một cách bất lực, để lại những vết móng tay sâu nông khác nhau.Anh cũng “chín cạn một sâu” đút vào huyệt thịt căng mịn, tận hưởng sự phục vụ của cô- lỗ thịt co bóp không biết mệt mỏi, tầng tầng lớp lớp thịt non bao bọc chặt chẽ lấy thô to của anh, đều đặn nhúc nhích, không hề khách sáo bày ra sự tham lam của nó.Anh nói gì đó bên tai cô, cô đã không có thời gian để nghe rõ anh nói gì, nếu như cô còn có một phần tỉnh táo, thì sẽ biết, câu nói kia không liên quan đến chuyện gió trăng.Anh Thiệu bế cô đi tắm rửa, giúp cô tắm rửa đến chỗ mẫn cảm, lại không ngừng xoa nắn vài lần, khiến cô tiếp tục đạt cao trào trong bồn tắm.Anh mặc kệ cô cầu xin thương xót, nhất quyết làm theo ý mình, cô bị anh đùa giỡn cả đêm, nỗi ấm ức tích tụ cả đêm, cuối cùng cô bật khóc, hất nước vào người anh.Thiệu Hữu Nhật nở một nụ cười xấu xa: “Đừng nóng giận nha, không phải em thoải mái muốn chết sao?”Giang Lệ tức giận, nhưng cô không hề biện minh phủ nhận, chỉ cảm thấy mình có thể bị anh làm hư.Anh Thiệu cúi người hôn cô, cạy mở môi và răng của cô, rốt cuộc cũng làm cho khuôn mặt đang phồng lên như bánh bao xẹp xuống.Anh biết, cô không thể giận anh.Nếu cô lại giận anh, thì anh tiếp tục dỗ dành cô, cô sẽ không giận nữa.Nguyên nhân rất rõ ràng, bởi vì em thích anh, cho nên em cho anh quyền lợi muốn làm gì thì làm, kể cả - bắt nạt em.Sinh hoạt tính phúc của anh Thiệu cuối cùng vẫn là bị hy sinh.Điều này họ chưa từng ngờ tới.Thiệu Hữu Nhật càn rỡ được vài ngày, sau đó không còn tìm kiếm khoái cảm nữa.


Ngày hôm đó, anh Thiệu đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, bèn hoàn toàn hối hận, biết vậy chẳng làm, anh khinh bỉ bản thân tại sao lại ấu trĩ như vậy.Thức trắng cả đêm một lần hai lần thì không sao, nhưng xuyên suốt như thế cô chắc chắn không thể chịu nổi.


Ban ngày, cô lao tâm lao lực ở trên phim trường, ban đêm thì tiêu hao thể lực quá mức.

Đó không phải là vấn đề.Vấn đề là, Giang Lệ ở trên phim trường một thời gian dài, đó là chuyện nghiêm chỉnh.Khi cô về nhà muộn, anh lại đi “trả thù”, làm tổn thương đến hòa khí.Có lúc phim xem xong, mà tự làm tổn thương thân thể và tình cảm của mình thì không có lợi lắm rồi.Thiệu Hữu Nhật đột nhiên lạnh nhạt, nhất thời cô cũng không đoán ra được, cho rằng anh Thiệu đã chơi chán, cô sắp trở thành người vợ bị bỏ rơi rồiCô chủ động rướn người nhưng lại bị anh Thiệu giữ chặt.“Ban ngày vất vả như vậy, em không mệt hả”Cô chớp mắt: “Có mệt chứ…”“Vậy em còn không nghỉ ngơi thật tốt?”“Anh Thiệu, anh thực sự không muốn?”Anh thấp giọng, chầm chậm nói: “Giang Lệ, đừng trêu chọc tôi.”“Vậy anh không giận nữa đúng không?”“Ừm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận