Anh Mãi Mãi Yêu Em


Thiệu Hữu Nhật búng nhẹ cái ống nhỏ, khiến cô khẽ rên rỉ: “Chỗ nào cũng đẹp như vậy, có phải muốn tôi chết trên người em đúng không?”Thiệu Hữu Nhật giống như nghĩ ra điều gì đó: “Em mút qua bao giờ chưa?”Cô không biết anh nói mút là có ý gì, trực giác của cô cảm thấy đó không phải là chuyện gì tốt.

Quả nhiên, anh Thiệu tiếp tục với viên thịt nhỏ của cô.

Anh cố định chân của cô bằng dây nịt, cô sợ chết khiếp: “Hữu Nhật, anh làm anh làm gì vậy…”“Ngoan, sẽ có phần kích thích.

”Anh rút ống nhỏ mỏng manh ra.

Trải qua hai lần nở rộ, viên thịt của cô giờ đây đã hoàn toàn nhô ra, cực kỳ sưng đỏ, lại vô cùng mẫn cảm, bất cứ đụng chạm nào cũng có thể khiến cô run rẩy.

Anh cầm lấy một dụng cụ hình con cá, dùng miệng cá nhỏ hôn lên viên thịt đang sưng tấy, miệng cá lập tức ngậm lấy viên thịt nhỏ của cô.

“A a….

”Giang Lệ lập tức hét ầm lên.

Cô giãy giụa kịch liệt, mặc cho hai chân bị giam cầm, phần eo và bụng của cô không ngừng vặn vẹo, hết lần này đến lần khác nhấc người cao lên khỏi giường.


“Ưm—A—”Nhưng cho dù cô di chuyển như thế nào, con cá nhỏ cũng ngậm chặt lấy viên thịt nhỏ đang căng phồng, không ngừng rung động, vân vê, đè ép, lôi kéo.

Loại kích thích đã đột phá cực hạn này khiến cô thậm chí ngay cả lời cầu xin thương xót cũng không thể thốt ra được, toàn bộ lý trí của cô đều trống rỗng, chỉ còn lại những phản ứng bản năng của các giác quan.

“Hu hu hu…”Cô thẳng người, cố gắng chống lại khả năng không tự chủ được, nhưng cuộc đấu tranh này hoàn toàn không có tác dụng, trong quá trình tra tấn không dứt, cơ thể cô đột nhiên nảy lên, sau đó phun ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt.

Cuối cùng anh cũng lấy con cá ma quỷ kia ra.

Hai mắt cô thất thần, yếu ớt nằm trên giường, toàn thân chìm đắm trong mê man.

Anh Thiệu lại búng nhụy hoa mỏng manh của cô.

“Á—-”Cô buộc phải tỉnh táo trở lại sau cơn mê.

“Một lần nữa.

”Cô khóc rống, thế nào cũng không chịu làm thêm lần nữa: “Hữu Nhật…không được…em thật sự không được đâu…”“Không phải sướng lắm sao?”“Hu hu hu…thật là đáng sợ.

”Nhưng Thiệu Hữu Nhật chính là vẫn khăng khăng làm cho cô phun nước thêm lần nữa.


.

Anh đè cô lại, ngang ngược không cho phép cô từ chối: “Lần nữa.

”Dù cô có chống cự thế nào, anh cũng kiên quyết lật ngược con cá nhỏ lại đối diện với nụ hoa của côLần này, cô còn bị tra tấn nhiều hơn nữa, nụ hoa đã nhạy cảm quá mức không thể chịu được bất kỳ sự đụng chạm nào, huống chi là kích thích tần số cao như vậy.

“A—”Giang Lệ hét lên, lại bị anh buộc phải một lần nữa phun ra hoa dịch.

Cô xấu hổ che mặt, không ngừng nức nở khóc, cô cho rằng anh rốt cuộc cũng dừng lại, kết quả anh còn xấu xa chọc chọc vào nụ hoa.

Anh chọc một cái, cô gọi một tiếng, vặn vẹo một lần.

Cô giống như một con thuyền nhỏ ra khơi vào ban đêm, anh muốn cô đi hướng nào thì cô phải đi hướng đó, anh muốn cô dừng lại thì cô cũng chỉ có thể dừng lại theo ý anh.

“Hu hu hu… Hữu Nhật, cầu xin anh…đừng mà…”Anh dùng miệng dỗ dành cô: “Ngoan, kiên nhẫn, một lát nữa sẽ ổn thôi.

” nhưng mà, động tác trên tay anh thì không hề lưu tình, mặc sức đùa bỡn viên thịt sưng đỏ.

Chơi được một lúc thì anh ta rút tay lại, động thân, để cự long chui vào huyệt thịt đang đói khát.

“Ưm……….

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận