Sau khi vào lớp ngồi xuống, Đường Uyển tùy ý xoay cây bút đen trong tay.
Lâm Đồng trầm ngâm liếc nhìn cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Tôi thấy cậu lơ đễnh cả buổi trưa."
Đường Uyển lắc đầu, "Không sao, nhưng buổi trưa tôi không ngủ nên giờ hơi buồn ngủ." "
Vậy chiều nay cậu học được không?"
Buổi chiều có bốn tiết học, và sẽ kéo dài đến sáu giờ.
“Ừ.”
“Nếu cậu buồn ngủ, tôi sẽ gọi cậu”
Đường Uyển cười gật đầu, “Được.”
Lúc hai người đang nói chuyện, giáo viên đã sớm vào lớp.
"Được rồi, các học sinh, ngồi xuống đi.
Thầy nói cho các em biết, buổi chiều hôm nay chúng ta sẽ không giảng bài, chúng ta tiến hành nhóm thảo luận cùng học tập, bốn người lập thành một nhóm, lát nữa giáo viên sẽ phát cho các em bài kiểm tra."
"Bài bình thường đã khó giờ nâng độ khó lên nữa thì phải mất bao nhiêu thời gian mới làm xong thây."
Thầy giáo an ủi: "Các em phải tin là mình giải được, nín thở suy nghĩ kỹ rồi thảo luận nhóm, học hỏi lẫn nhau, mở mang đầu óc."
" Thưa thầy có phải được tự do lập nhóm học tập đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
Thầy giáo vừa gật đầu, lập tức có người giơ tay, "Vậy ta cùng Đại Thần một nhóm."
“ Còn tôi nữa!!"
Vị thần vĩ đại trong miệng họ là Chu Chấn Quân.
Lập nhóm với một học bá, bạn không phải lo lắng về các ý tưởng giải quyết vấn đề.
Thầy nhàn nhạt cười, “Cái này không được.”
“ Tại sao ạ?”
"Các bạn đều biết thực lực của bạn học Chu.
Nếu cậu ấy tham gia vào các nhóm khác thì không công bằng.”
Vì vậy giáo viên muốn Chu Chấn Quân ở một nhóm riêng.
“Chu Chấn Quân em có thể một mình một nhóm không?"
Chu Chấn Quân, người được gọi không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười cay đắng.
Có phải các giáo viên và bạn học thần thánh hóa anh ta quá nhiều? Anh cũng chỉ là một học sinh bình thường.
Anh đẩy kính mắt, thở dài một hơi, sau đó trầm giọng nói: " Thầy giáo, em cảm thấy vẫn cần một đồng đội."
“ Cũng được, vậy em muốn chọn ai?”
“ Tôi, tôi tôi”
“ Chọn tôi đi.”
Các học sinh nhiệt tình đề cử chính mình, lớp học nhất thời có chút sôi nổi.
Người không biết cứ tưởng đây là cảnh rượt đuổi ngôi sao nào đó.
Tôn Giai Nghiên cũng đứng dậy dơ tay một cách hào hứng.
Lâm Đồng nhìn cô gái bên cạnh với đôi mắt lấp lánh: "Đường Uyển, chúng ta có nên tranh giành không?"
Đường Uyển ngẩng đầu và hơi nhướng mày, "Chúng ta không cần, đã có cậu ở đây đó thôi.”
Bài kiểm tra cuối cùng, Lâm Đồng xếp thứ ba.
Cô ấy là cô gái duy nhất trong top 10.
Thật mạnh mẽ
Lâm Đồng hơi đỏ mặt, "Nhưng vấn đề rất khó, nếu tôi không biết làm thế nào thì sao?"
"Không sao, suy nghĩ nhiều chút sẽ tìm được ra phương pháp thôi.”
“ Cũng phải.”
Vì vậy cả hai ngồi im lặng, không tham gia vào cuộc vui.
Giáo viên giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó yêu cầu Chu Chấn Quân tự mình chọn một đồng đội.
Chàng trai ngồi ở hàng ghế đầu đứng dậy, quay người nhìn lại, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
Anh liếc nhìn xung quanh, và cuối cùng mắt anh dừng lại ở một nơi nào đó.
Đường Uyển đang xoay bút bất cẩn bắt gặp ánh mắt của cậu ta, đầu ngón tay hơi khựng lại.Nhìn thấy đối phương đi hướng bên này, mí mắt cô giật giật.
Cậu ta không muốn chọn mình phải không?
Hóa ra là cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi Chu Chấn Quân dừng lại bên cạnh chàng trai ngồi ở hàng ghế đầu, Đường Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra cậu ta không nhìn cô.
May mắn thay, đó là một ảo ảnh.
Không phải cô ghét cậu ta, chỉ là trong tiềm thức muốn tránh đi hiềm nghi.
Có phải các giáo viên và bạn học thần thánh hóa anh ta quá nhiều?
Anh cũng chỉ là một sinh viên bình thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...