Ánh Lửa Trong Đêm Cán Bộ Cấp Cao


Đi qua đặt gối đầu ở bên giường, Thịnh Thư Ý lên giường, kéo chăn đắp lên người nằm xuống.


Thật ra giường rất lớn, giữa hai người còn cách một khoảng, cô nằm nghiêng nhắm mắt đối diện Tiết Trạch, trong hơi thở là một mùi đàn hương rất dễ chịu, trên chăn cũng có mùi này, ngửi rất an thần.


Tiết Trạch hít một hơi thuốc, quay đầu nhìn cô, khuôn mặt trái xoan điềm tĩnh, lông mi run run, tay siết chặt chăn, rõ ràng là một bộ dáng khẩn trương.


"Ngủ đi.

" Dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, anh cũng nằm xuống.


Cùng một người đàn ông xa lạ mới quen nằm trên giường, đắp chung một chăn ngủ, là trải nghiệm Thịnh Thư Ý chưa bao giờ trải qua; Cô chậm rãi mở mắt, Tiết Trạch đã nhắm mắt, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không có nửa điểm dao động.


Cô nghĩ đến một hình ảnh: Trong chiếc ly đầy nước, đặt ở nơi đó chỉ cần không chạm vào, nó vĩnh viễn sẽ không tạo nên gợn sóng.


Tiết Trạch chính là như vậy.


Sẽ không để cô lấy thân báo đáp, bởi vì anh không thiếu, không cần.


Giống như thế gian này không có người và sự vật nào có thể khiến anh lưu luyến.



Đột nhiên thấy anh thật đáng thương, không biết vì sao, Thịnh Thư Ý rất rõ ràng loại cảm giác này không phải thương hại, cô hỏi: "Tiết Trạch, anh là người ở đâu?"

Tiết Trạch không mở mắt: "Trái Đất.

"

Vì vậy cô đổi cách hỏi: "Thành phố nào của Trung Quốc?"

"Bắc Kinh.

"

"Anh bao nhiêu tuổi?"

"24.

"

So với cô lớn hơn sáu tuổi.


Cô lại hỏi: "Tiết Trạch anh có đói không? Tôi nấu mì cho anh nhé?"

"Không đói.

" Tiết Trạch từ đầu đến cuối không có mở mắt: "Ngủ đi.

"

Lần này Thịnh Thư Ý thật sự ngủ, bởi vì cô thực sự quá buồn ngủ.


Sự căng thẳng cao độ khiến cơ thể mệt mỏi, hơn nữa sâu trong lòng cô còn sợ hãi những gì mình đã trải qua tối hôm qua, lúc nửa mê nửa tỉnh, cô đến gần Tiết Trạch, ôm lấy cánh tay anh, mới thật sự ngủ thiếp đi.


Tiết Trạch không đẩy cô ra, để cô ôm, một lúc sau mở mắt, quay đầu nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm lặp lại câu: "Chỉ là cô nhóc ngốc nghếch.

"

!

Một tuần tiếp theo, Thịnh Thư Ý được Tiết Trạch giúp làm lại giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng, mua điện thoại mới, đăng ký số, còn mua kim chỉ.


Bởi vì đêm mưa hôm đó Tiết Trạch mặc áo khoác cho cô, ống tay áo có lỗ nhỏ, thuốc lá không cẩn thận bị bỏng.


Tiết Trạch muốn ném, cô không cho, cô còn khen ngợi: "Tay nghề may vá của tôi rất tốt, tôi sẽ vá lại cho anh giống như mới.

"


Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là quần áo có đắt tiền đến đâu, đối với Tiết Trạch mà nói chẳng qua cũng chỉ là một bộ quần áo, rách vứt đi, cũ rồi thay, có những cái mới mua về cũng vứt ở đâu đó quên mặc, cô gái này lại muốn vá lại cho anh, ngược lại rất mới mẻ.


Muốn xem cô có thể vá thành cái dạng gì, tay nghề thêu thùa tốt đến đâu, Tiết Trạch đưa áo khoác cho cô.


Qua 20 phút, Thịnh Thư Ý đưa áo khoác cho anh, ống tay áo màu xám nhạt được thêu một chữ "Một"*, vừa vặn che đi cái lỗ.


(*) Chữ Nhất ‘一’

Thịnh Thư Ý nhìn anh cười cười: "Con số may mắn của tôi.

"

Gặp quá nhiều người phụ nữ dùng đủ loại cách thức tiếp cận, Tiết Trạch chưa từng gặp qua cô gái nào chân thành như Thịnh Thư Ý, nói cô ngốc hay sao? Giang Vũ cùng Trần Nhiên Nhiễm từ trong miệng cô moi không ra một câu, cô cũng không đề cập đến gia cảnh của mình.


Vá lại quần áo cho anh, thêu lên con số may mắn, còn nấu mì cho anh ăn, đưa anh que cay, nói với anh: "Ăn que cay cho tỉnh táo.

"

Quả thật là tỉnh táo, sự thèm ăn của anh đã khôi phục lại bằng mắt thường; từ ăn cháo, đến ăn mì, rồi ăn non nửa bát cơm, cũng đã có cảm giác ngon miệng, không còn bài xích việc ăn uống nữa.


Trường học đã nghỉ hè, Thịnh Thư Ý vốn định là mấy ngày nữa về nước, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, thân là người sống sót duy nhất, phải ở lại phối hợp với cảnh sát để truy tìm hung thủ; ngoại trừ đi cục cảnh sát, cô ở lại chỗ Tiết Trạch, không đi đâu cả.


Cũng không phải không có thu hoạch, mấy ngày nay cô biết được một số chuyện: Người đàn ông tên Giang Vũ và Trần Nhiên Nhiễm là một cặp, hai người đầu năm nay đính hôn, ở cùng một khu, cách biệt thự của Tiết Trạch không xa.


Một ngày nọ nghe được Giang Vũ ở trong sân nghe điện thoại nói một câu: "Ngài đừng giục, mấy ngày nữa cháu sẽ đưa Tiết Trạch về cho ngài! Tuyệt đối chu toàn!"

Tiết Trạch sắp về nước rồi?


Ban đêm yên tĩnh, Thịnh Thư Ý vừa tắm xong liền bôi thuốc lên chân, sau khi bôi xong, cô ôm gối đầu lần nữa đi vào phòng Tiết Trạch.


Tiết Trạch vừa mới tắm xong, áo choàng tắm rộng thùng thình mặc trên người, lau tóc đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô lại đi chân trần, "Chân không đau nữa sao?"

Cô vẫn ôm gối đầu không buông tay, "Tiết Trạch, anh sắp về nước rồi sao?"

"Giang Vũ nói với cô?"

"Anh ấy đang nghe điện thoại ở trong sân, tôi nghe thấy.

"

"Đừng nghe anh ta nói bậy.

"

"Vậy anh có về không?" Cô bức thiết muốn một đáp án.


"Không về.

"

Trong phút chốc, lồng ngực đang thắt chặt kia thư giãn, tựa như mây đen bao phủ đỉnh đầu rốt cuộc cũng tan đi, Thịnh Thư Ý đem gối đầu buông xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận