Anh Lính Cưng Vợ

Giản Dung cứ ôm Ôn Uyển như vậy đi dạo một lát, hơi lạnh lẽo, lúc sau tiếng sấm vang lên, Giản Dung ngẩng đầu nhìn, một đám mây đen lớn đang bay tới bên này, vội vàng ôm Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về thôi, nhìn trời này chắc là muốn mưa."

"Ừ, được." Ôn Uyển gật đầu, đi theo Giản Dung chạy về khu nhà người thân, vừa đến nhà, mưa to như trút xuống, Giản Dung che toàn bộ cho Ôn Uyển, trên mặt Ôn Uyển hơi ướt.

Giản Dung lấy tay áo lau cho Ôn Uyển, ngược lại tiện tay móc chìa khóa mở cửa, kéo Ôn Uyển vào phòng, lúc đóng cửa, Giản Dung nói với Ôn Uyển: "Bé cưng, em đi tắm trước đi, vừa mắc mưa, không nhanh chóng lau rửa sẽ lạnh."

Tuy dầm mưa không nhiều, nhưng tóc cũng ướt, anh ở trong đơn vị đã quen với dãi gió dầm mưa, nhưng Ôn Uyển có thể không làm được, không chú ý sẽ bị bệnh, thân thể cô nhóc này không phải rất tốt.

"À, được." Ôn Uyển đáp một tiếng, ngược lại trở về phòng cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa, Giản Dung cũng vào phòng đổi quần áo, rồi giặt quần áo của mình và Ôn Uyển.

Lúc Ôn Uyển đi ra, Giản Dung đã giặt xong quần áo, đi vào theo tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, phơi quần áo, trở về phòng, Ôn Uyển làm làm tổ trong chăn, nghịch máy tính khô khan, Giản Dung đi tới chui vào trong chăn.


Thuận tay kéo Ôn Uyển vào trong ngực, Ôn Uyển lườm Giản Dung, thầm nói: "Trên người thật lạnh!"

Dáng vẻ dí dỏm, chọc cho Giản Dung cười khẽ không dứt, Ôn Uyển cũng cười theo, trước kia trong hai năm đầu, Giản Dung không ở nhà, thường một mình cô chịu đựng, cho dù sấm đánh, rõ ràng là sợ muốn chết nhưng vẫn làm bộ gì cũng không quan tâm, cố chấp chờ ở đó hai năm.

Nghĩ đến đây, Ôn Uyển chui vào trong ngực Giản Dung, Giản Dung cũng thuận thế ôm Ôn Uyển, xem phim với Ôn Uyển, thật ra thì đàn ông thích xem đại khái là mảng chiến tranh, phim Mỹ, phim cảnh sát – cướp bóc gì đó, nhưng ngược lại Ôn Uyển lại thích xem phim tình cảm như nước, anh cũng không ngại phiền.

Xem phim, Ôn Uyển hơi buồn ngủ, Giản Dung thuận tay rút tay cứng ngắc của Ôn Uyển ra, ôm Ôn Uyển đi ngủ, Ôn Uyển núp trong ngực Giản Dung, giống như nói mơ lẩm bẩm: "Giản Dung, sấm đánh rồi, em sợ, anh ở trường học thợ săn, sẽ nhớ em sao?"

Trước kia khi nghe Ôn Uyển nói mê gì đó, Giản Dung đều không để ý, không nghe rõ Ôn Uyển nói gì, không ngờ, cô nhóc này đã từng như vậy, khiến cho Giản Dung thêm đau lòng, đưa tay ôm Ôn Uyển càng chặt.

Anh thiếu cô nhóc này rất nhiều, may mà ngày vẫn còn rất dài, anh có thể từ từ đền bù, bồi thường nhiều hơn cho cô nhóc này.

"Ngốc, ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ bảo vệ em, từ nay về sau sẽ không để cho một mình em trải qua đêm mưa sấm chớp." Giản Dung vỗ nhẹ sau lưng Ôn Uyển, giống như dỗ con nít, dần dần Ôn Uyển truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Ở trong sương mù cô có thể nghe thấy lời Giản Dung nói, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.

Ban đêm mưa rơi càng lớn, mùa này chính là nhiều mưa, tiếng mưa rơi đánh vào trên sân, trên nóc nhà, bộp bộp vang dội, trong đêm tối càng thêm tùy ý liều lĩnh, gió lớn thổi vù vù, giống như muốn thổi đổ cây.

Khi tất cả mọi người đang yên lặng trong đêm vắng, hưởng thụ thời gian ngắn ngủi ấm áp, từng tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên, đánh thức Ôn Uyển, đánh thức Giản Dung, Ôn Uyển nhìn Giản Dung vội vàng mặc quần áo, dụi mắt hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Đáng ra khi trời mưa, trong đêm sẽ không xuất hiện tập hợp khẩn cấp, nhất là tập hợp khẩn cấp của quân đội, Giản Dung vừa mặc quần áo, vừa nói gấp: "Bây giờ còn chưa rõ ràng, tập hợp khẩn cấp, xem ra là có nhiệm vụ, em ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi trước."


Nói xong, Giản Dung mặc quần áo, đội nón lính lên rời khỏi phòng, Ôn Uyển cũng vội vàng từ trong chăn ra ngoài, phải đi làm nhiệm vụ, trong cuộc sống bình thản này cô hoàn toàn quên mất, Giản Dung làm lính, có lúc phải đi làm nhiệm vụ.

Ngay sau đó Ôn Uyển cũng đổi quần áo, mặc quân phục, đứng dậy đi ra ngoài, mấy chị dâu cũng khoác áo khoác đứng ở trong sân, xem ra những chiến sỹ khác cũng ra sân huấn luyện tập hợp.

Chị dâu chính ủy và chị dâu đoàn trưởng cũng đứng đó, liếc mắt thấy đám người, chị dâu đoàn trưởng mở miệng trước: "Được rồi, được rồi, mấy ông ấy đi làm nhiệm vụ rồi, cứu trợ chống nguy hiểm, vì nhân dân phục vụ, chúng ta phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để cho bọn họ ngột ngạt, cũng trở về đi, đừng để bị lạnh."

Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều như vậy, từng chị dâu đều không bỏ được, nhưng các cô cũng không có cách nào, người đàn ông nhà mình lựa chọn làm lính, lựa chọn bộ quần áo này chính là muốn vô tư dâng hiến, năm nay coi như hơi ít nhiệm vụ như vậy, trong quá khứ còn nguy hiểm hơn nhiều.

Nghe chị dâu đoàn trưởng nói xong, mọi người cũng không đứng lại nữa, ngược lại lục tục vào phòng, Ôn Uyển nhìn bọn họ vào phòng, không nói hai lời, cầm áo mưa khoác lên người xông thẳng vào trong mưa chạy đến sân huấn luyện.

Dọc đường mưa đánh thẳng lên mặt, cũng không để ý nhiều, Ôn Uyển chạy thục mạng đến sân huấn luyện, lúc chạy đến sân huấn luyện, mọi người đã tập trung toàn bộ, cho dù mặc áo mưa, thỉnh thoảng mưa vẫn bay trên mặt.

Mọi người đứng chỉnh tề ở đó, đứng ngay phía trước là đoàn trưởng Triệu và chính ủy, Giản Dung cũng đứng cách đó không xa.


Đoàn trưởng Triệu nhìn đám lính bên dưới, cất cao giọng nói: "Lần này nước lũ rất lớn, gặp tai họa nghiêm trọng, tôi hy vọng các cậu nhất định phải kịp thời tích cực đi cứu giúp quần chúng gặp thiên tai, các cậu là quân nhân, phải biết vô tư dâng hiến, tuyệt đối không thể mất thể diện!"

Đoàn trưởng Triệu nói rất nhiều, mọi người đều căng thẳng, những lời này nghe không dưới mấy trăm lần, mỗi một lần đoàn trưởng Triệu lại lặp lại một lần, cũng tuyên bố trước việc cần gánh vác, không dài dòng, mà nói cho bọn họ biết làm tốt bổn phận của một người quân nhân.

Bọn họ cởi quân trang cũng là người, nói không sợ chết, ai cũng không phải là người sắt, chỉ lấy tinh thần liều chết chống đỡ không ngừng.

"Nghe rõ chưa?" Đoàn trưởng Triệu cất cao giọng quát với bên dưới!

"Nghe rõ!" Khí thế mọi người to lớn, bọn họ là lính đoàn 731, không chịu thua, không sợ chết, không sợ khổ!

Lúc Giản Dung quay đầu mới để ý tới Ôn Uyển đang đứng ở đằng xa, liền trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Uyển, nhỏ giọng nói đôi câu với chính ủy, ngược lại bước nhanh về phía Ôn Uyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui