Giản Dung đã hiểu, trước kia từng nói cô gái này hơi ngốc, lúc bao che cái gì cũng không để ý không quan tâm, nhưng giờ cô nhóc này không ngốc, biết có thể đối diện với nguy hiểm sẽ tuyệt đối không xông lên, ví như bây giờ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Giản Dung đưa tay gõ cửa thư phòng, cao giọng hô: "Báo cáo!"
"Vào đi!" Bên trong truyền ra tiếng ông cụ đáp lời.
Giản Dung kéo Ôn Uyển sải bước đi vào, ngược lại Ôn Uyển vẫn níu lấy tay Giản Dung, ông ngoại đã biết chuyện bản thân mình da mặt dày vẫn quấn lấy Giản Dung, không biết có đánh chết cô không?
Hai người vừa vào thư phòng ông cụ, ông cụ ngồi trên ghế dựa, không lo lắng trêu đùa con chim trong lồng tre, cũng là một niềm vui thú, nếu không phải còn chờ hai đứa bé, có thể đã đi bộ tới phố Đông tứ hợp viện một chút.
"Ông ngoại!" Giản Dung cùng Ôn Uyển đồng thời gọi một tiếng, Ôn Uyển cẩn thận nhìn ông ngoại, hai năm không gặp, tinh thần vẫn còn nhiệt tình mười phần như vậy, điểm này khiến Ôn Uyển rất có an ủi, ông ngoại lớn tuổi, trải qua năm tháng, cũng chỉ cho ông thêm vài nếp nhăn.
Nghe tiếng gọi, lúc này ông cụ mới quay đầu nhìn hai người, khẽ nhíu mày: "Con bé chết tiệt này, còn biết trở lại?"
Vốn tức cành hông, nhưng ngày hôm qua nghe tin tức hai đứa bé trở lại, ông cụ liền mong đợi hai đứa tới đây, mẹ tiểu Thành đã nói, đứa nhỏ có cách sống của đứa nhỏ, chuyện gì mà có thể đi theo hướng tốt chính là công việc tốt, chuyện quá khứ không tính.
Mặt mũi là quan trọng, nhưng so với hạnh phúc của đứa bé, chính là bé nhỏ không đáng kể, suy nghĩ một đêm, ông cụ đã nghĩ thông suốt, con cháu tự có phúc của con cháu, lúc bọn họ còn trẻ không đi tranh đoạt tình yêu, cho nên ông vẫn giáo dục con cháu mình như vậy.
Lúc đầu nếu không phải mẹ Thành tử tranh thủ, chưa chắc Hác Chính đã có thể lấy được người vợ tốt như vậy, suy nghĩ một chút, Ôn Uyển cũng có suy nghĩ giống mẹ Thành tử mà thôi.
"Ông ngoại..." Ôn Uyển cúi đầu gọi, đi mấy bước qua ôm ông cụ, cả hốc mắt cũng đỏ.
Ông cụ ôm cháu ngoại, vốn đau lòng, d#đ&l@q(đ khóc như vậy lòng càng mềm nhũn: "Cháu nói xem, đang êm đẹp, cần gì phải gả cho thằng nhóc chết tiệt đó, đi đâu xa xôi, ở bên cạnh ông ngoại là tốt rồi, gả cho Dương tử, có thể trở lại hàng ngày.
Ở trong lòng ông cụ, dù sao cũng nghiêng về Dương tử nhiều hơn, những năm này quan hệ giữa Dương tử và Thành tử rất tốt, không có việc gì cũng thường tới nhà thăm, giúp đỡ ông cụ, mọi người đều cảm thấy cô nhóc này gả cho Dương tử, đó là môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ.
Cô nhóc không gan không phổi này lại rất thích Giản Dung, khuyên như thế nào cũng vô dụng.
"Cháu không hề kém Dương tử!" Không đợi Ôn Uyển nói chuyện, Giản Dung liền mặc kệ, cưới đã cưới rồi, anh làm không sai, cũng đã ôm tâm trạng có thể bị đánh, nhưng ông cụ nói vậy, trong lòng Giản Dung không thoải mái, cọc gỗ cũng có lòng, huống chi anh không phải cọc gỗ.
Ông cụ giương mắt nhìn Giản Dung, vẻ mặt ghét bỏ: "Nhìn cậu như vậy đi, sao đòi mạnh hơn Dương tử? Nếu không phải cháu gái ta ngu ngốc, có thể bị cậu lừa gạt, còn muốn ly hôn với cháu ngoại ta, ly hôn hả, viết báo cáo đi! Viết ngay bây giờ!"
Vừa nghe lời Giản Dung nói, ông cụ tức cành hông, không mắng cậu ta, còn hưng phấn, nói hai câu liền cục cằn.
"Không ly hôn, đánh chết cháu cũng không ly hôn." Giản Dung không còn sợ, trừng mắt nhìn lại: "Ngài là lão thành cách mạng, lại tính phá hủy nhân duyên người ta vậy? Hơn nữa, cháu sai rồi, đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ngài muốn đánh phải không, cháu nhận, nhưng không thể nói không bằng Dương tử."
Ông cụ định phạt anh như vậy, anh có thể chống cự được, chỉ có điểm này anh tuyệt đối không thối lui.
"Hừ, đi trường học thợ săn hai năm, đã luyện năng lực cho cậu, miệng lưỡi cũng trôi chảy nhỉ, tôi nói cậu không bằng Dương tử, cậu chính là không bằng Dương tử, giờ sao?" Ông cụ mắng Giản Dung mấy tiếng, nói không lại Giản Dung, ông cụ dứt khoát đùa bỡn thành vô lại.
Thằng nhóc này, lúc đầu khuyên nó kết hôn, đánh một gậy không ra một chữ, hai năm không gặp, ngược lại đã học được tranh luận, còn nói hợp tình hợp lý.
Ôn Uyển nghe lời Giản Dung nói, rất muốn khen ngợi Giản Dung, đương nhiên bản thân không có lá gan như vậy, chỉ có thể đứng bên cạnh ông cụ, ngay cả nhìn Giản Dung cũng không dám.
Giản Dung cứ đối diện ông cụ như vậy, Ôn Uyển có thể cảm thấy hai luồng lực sát thương, nhoài người về phía ông cụ, cũng không dám lên tiếng nói giúp cho Giản Dung.
Ngay tại lúc này, thời gian gần như muốn dừng lại, Giản Dung đột nhiên nằm sấp trên đất, theo quy củ cũ, tự mình phạt, ông cụ không thoải mái, anh làm việc sai rồi thì phải khiến ông cụ vui vẻ, sảng khoái.
Hít đất cái này tiếp cái khác, không bao lâu, mồ hôi trên mặt như mưa, cũng không dừng lại, ông cụ liếc nhìn Giản Dung, cười lạnh một tiếng, sao không ngang ngạnh? Sao không tranh luận nữa?
Ông là ông ngoại của Ôn Uyển, đó chính là trưởng bối, phải biết tôn trọng người lớn, Ôn Uyển hơi đau lòng nhìn Giản Dung, tuy nói hít đất không là gì với quân nhân, nhưng Giản Dung không có ý ngừng, cần phải để ông cụ không kiên trì, tính cách cố chấp trước sau như một.
Ông ngoại cũng cố chấp, tuyệt đối không tha, trong mắt ông ngoại, Dương tử có dáng dấp tốt, gia cảnh được, tính khí tốt, cái gì cũng tốt, mà Giản Dung tham gia quân ngũ, cho dù ưu tú nữa, cũng chỉ bình thường trong mắt ông ngoại.
Cho nên ông ngoại tuyệt đối sẽ không sửa lời, Ôn Uyển quay đầu nhìn ông ngoại mình, vừa muốn mở lời cầu cạnh cho Giản Dung, liền bị ông cụ trợn mắt lại, trong nháy mắt Ôn Uyển không có sức lực, làm người không thể làm việc sai, nếu không, một chút địa vị cũng không có.
Ông cụ uống trà, thỉnh thoảng hưởng thụ Ôn Uyển bóc hạt dưa, thỉnh thoảng vừa ăn vừa chơi chim, chọc nó đập cánh phạch phạch, rất vui mừng.
Bên trên bệ cửa sổ, chậu hoa nhỏ nở hoa, càng nở càng đẹp mắt, ông cụ hưởng thụ ánh mặt trời buổi trưa, cháu gái ở bên cạnh, đã bao nhiêu năm rồi, bọn nhỏ càng lúc càng bận rộn, ông cũng chỉ có thể tiêu khiển với mấy ông bạn già trong tứ hợp viện.
Có người rời đi rồi, có người nằm bệnh viện, ông cũng đã nghĩ tới vô số cảnh tượng, cũng cảm kích bản thân còn vững vàng, thân thể còn cường tráng.
"Được rồi, đừng giả bộ, đây là cố ý gây bất hòa giữa tôi và vợ cậu phải không?" Ông cụ cảm thấy không sai biệt lắm rồi mới mở miệng với Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này lại rất cố gắng chống chọi, đã lâu như vậy rồi mà không nói câu nào, cũng không lười biếng, nhưng đàn ông tham gia quân ngũ, đại để là như vậy.
Ôn Uyển nghe ông cụ mở miệng chịu thua, trên mặt cũng mang ý cười, nhưng Giản Dung vẫn ở đó hít đất, không có ý dừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...