Giản Dung nghe tiểu Thiên nói, đưa tay vỗ đầu chú nhóc một cái, không lạnh không nóng mở miệng: "Thằng nhóc thúi, cháu biết quá nhiều, ăn sủi cảo nhanh lên đi." Vật nhỏ này, không có chuyện gì còn muốn thật nhiều, tuy rằng trong lời nói có câu nói thật.
Mọi người cứ cười mà ăn như vậy, giống như ăn tết, chiến sỹ bên kia còn biểu diễn, tóm lại, cảm giác này chính là người đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, khó có thể dung hòa vui vẻ cùng chua cay, không tới đây, bạn vĩnh viễn không thể cảm nhận được.
Cơm nước xong, Giản Dung kéo Ôn Uyển rời đi, không nói nhiều, lại khiến cho Ôn Uyển có cảm giác như được tẩm gió xuân, liền muốn cùng Giản Dung nắm tay nhau đi như vậy cả đời.
"Sáng mai về nhà rồi, vui vẻ chứ?"Giản Dung nhìn bầu trời đêm phía xa, không cần câu trả lời, anh biết, nhất định là Ôn Uyển đặc biệt vui vẻ, ít nhất, bây giờ suy nghĩ của anh cũng rất vui vẻ.
Ôn Uyển hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Giản Dung: "Đi theo anh, đi đâu em cũng vui vẻ."
Chỉ cần là nơi có Giản Dung, đó chính là nơi cô theo đuổi, cả đời người, nếu như có thể vì một chuyện mà không ngừng nỗ lực, Ôn Uyển tin tưởng mình nhất định có thể làm được, giống như cô vẫn cố chấp với Giản Dung, chính là như thế.
Khóe miệng Giản Dung nhếch lên lộ ra ý cười, rất hưởng thụ: "Được rồi, về nhà thôi, sáng mai còn phải lên máy bay đấy."
Ôn Uyển gật gật đầu, Giản Dung ôm Ôn Uyển về nhà, đến khu nhà, sau khi tắm qua, hai người liền ngủ sớm, sáng hôm sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy, Giản Dung đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Nhìn Giản Dung bận rộn, Ôn Uyển ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Dậy sớm vậy?"
"Giúp em chỉnh sửa đồ đạc một chút, cũng không sớm, nhanh chóng thu dọn, lát nữa tiểu Lưu còn phải lái xe đưa chúng ta ra sân bay." Giản Dung khóa chặt va li, cười cười với Ôn Uyển.
Thói quen thức dậy sớm, cũng muốn Ôn Uyển ngủ thêm một lúc, Giản Dung sửa sang lại đồ.
Ôn Uyển "Ừ" một tiếng, đứng dậy đi rửa mặt, sau khi đi ra, liền tìm bộ quần áo để thay, ở nhà vì do mợ và anh họ, từ trước đến giờ bản thân đã biến thành dáng vẻ mỹ nữ yểu điệu.
Chỉ có điều bằng vào mối quan hệ là cháu gái ngoại của ông cụ Hách, mỹ nữ kinh thành cũng không quá.
Đổi một bộ váy trắng kẻ sọc đen, vóc người yểu điệu hấp dẫn, khiến trong nháy mắt toàn bộ khí chất của Ôn Uyển hiện ra, dùng cách nói của Internet, đó chính là khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm.
Ôn Uyển mang giày cao gót, đi ra khỏi phòng, Ôn Uyển đi tới trước mặt Giản Dung đang bận rộn, tay đặt lên bả vai Giản Dung, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa: "Soái ca, có thể hẹn anh một bữa cơm không?"
Giản Dung ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt trang điểm tinh sảo của Ôn Uyển, kết hợp với bộ trang phục, Giản Dung há mồm nửa ngày, nói không ra lời.
"Sao lại mặc thành cái dạng gì vậy? Muốn đi tham gia buổi lễ trao giải sao?" Giản Dung kìm nén bực bội, trong lúc nhất thời không biết nói dáng vẻ Ôn Uyển như thế nào, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, nhưng ăn mặc như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt không?
Ôn Uyển lườm Giản Dung, lười nhiều d^đ*l#q*đ lời với người đàn ông này, xoay người trở vào phòng, tìm đồ trang sức thích hợp, lần này cô đi theo Giản Dung trở về, nhất định phải khiến cho cha mẹ cùng ông ngoại, cậu mợ yên tâm, mình đi theo Giản Dung ở doanh trại theo quân, cũng sống rất tốt.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Ôn Uyển kéo va li ra ngoài, Giản Dung cũng chuẩn bị xong đồ, tiểu Lưu dừng xe ở bên ngoài, Giản Dung cầm va li đi ra ngoài, tiểu Lưu nhìn thấy hai người, lập tức nở nụ cười: "Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!"
Chào hỏi xong, cậu giúp một tay khuân đồ bỏ vào cốp sau, Ôn Uyển cũng leo lên xe, lúc Giản Dung đi theo ngồi vào, đóng cửa xe, Giản Dung liếc mắt nhìn Ôn Uyển: "Thật sự không định thay đổi quần áo? Mặc quần áo thoải mái mới rất tốt chứ."
Lời nói đặc biệt không có sức thuyết phục, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng.
"Anh định bắt em mặc như kẻ nhà quê trở về với anh sao, rất mất thể diện." Ôn Uyển lườm Giản Dung, quyết định suy nghĩ, cứ trở về như vậy, nhất định để cho người ta nhìn rõ, ở trong đại viện, là ưu tú hàng đầu.
Cho dù mình không muốn so sánh, nhưng người khác sẽ buộc phải ganh đua so sánh, sống tốt, sẽ nịnh hót khen mấy câu, sống không tốt, không riêng gì mình bị oán trách, người quanh mình cũng sẽ bị nói vài câu, cô gả cho Giản Dung, không để ý cách nói của người ngoài.
Cũng không thể kết hôn, còn khiến trong nhà nghe người ta nói ra nói vào, cho dù ba mẹ không nói gì, nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu.
Giản Dung không nói gì, cầm tạp chí quân sự ở bên cạnh lên, trong đầu buồn bực nói mấy câu: "Em như vậy, không phải là kẻ quê mùa, ngược lại anh trở thành kẻ nhà quê."
Nhìn anh xem, không biết nói làm sao, một bộ quần áo thoải mái, đầu húi cua, bên cạnh là một cô gái như đại minh tinh, người khác chắc chắn cho rằng anh là người xách túi, không phải anh tự ti, trước kia cảm giác mình đẹp trai, nhưng mọi người đều nói anh không xứng với Ôn Uyển, dần dần anh liền thấy đúng là như thế, dù thế nào cũng cảm thấy mình không xứng với cô nhóc này.
Lời Giản Dung chọc cười Ôn Uyển, nhân viên cảnh vệ tiểu Lưu cũng lên xe, cho xe chạy đi, trong xe mở nhạc quân đội, Ôn Uyển không tiếp tục nói thêm với Giản Dung, xe chạy lắc lư vào trong nội thành.
Mấy giờ xe chạy, Ôn Uyển nhìn vẻ phồn hoa chung quanh nội thành, có một cảm giác thân thiết mà lại xa lạ, bạn khó có thể tưởng tượng trong hoàn cảnh gian khổ, phòng cũ nát, núi bốn phía xung quanh, trừ núi, chính là một vùng màu xanh ô-liu.
Tình cảnh đó, bạn sống trong mấy tháng, sau đó đến đô thị phồn hoa.
Hai hoàn cảnh rõ ràng kích thích thị giác, khiến cho người ta nói không ra cảm thụ trong lòng, xuyên qua mắt kính thật to nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe miệng Ôn Uyển nở nụ cười, không bao lâu đã đến cổng sân bay.
Ôn Uyển và Giản Dung xuống xe, cầm đồ, Giản Dung nhìn tiểu Lưu, trầm giọng dặn dò: "Lúc rảnh rỗi cậu tưới nước cho mấy bồn hoa của chị dâu, việc khác liền nghe theo chính ủy sắp xếp."
Anh không có ở đây, công việc của tiểu Lưu cũng nhẹ nhõm đi nhiều, việc của anh nhiều, tiểu Lưu cũng vô cùng bận rộn, điểm này anh nhìn rất rõ ràng.
"Rõ, phó đoàn Giản!" Tiểu Lưu bốp một quân lễ tiêu chuẩn, bởi vì mặc quân trang, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn sang.
"Được rồi, chúng ta đi, cậu cũng về sớm chút." Giản Dung gật gật đầu, Ôn Uyển cười ôm Giản Dung, không ngờ anh còn rất tỉ mỉ, mấy bồn hoa cũng không phải dày công chăm sóc, chính là hoa dại lấy trên núi.
Khiến Ôn Uyển ngạc nhiên chính là có đôi khi trên núi là dáng vẻ hoa dại, nhưng trồng trong nhà lại đẹp hơn một chút, nhìn thấy liền mang về trồng, lúc đầu Giản Dung còn chê cười cô tóc dài kiến thức ngắn.
Thời gian lâu dài, thấy Ôn Uyển động lòng, theo thường lệ anh sẽ giúp tưới chút nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...