Dương mở cửa xuống xe, Giản Dung xuống theo, đóng cửa xe, chỉ thấy Dương đi về phía bờ sông, Giản Dung vội vàng bước đi theo, Dương nhặt một hòn đá trên mặt đất ném ra bên ngoài, ngay trên mặt sông, tạo ra mấy vòng sóng lăn tăn.
"Tôi nghe nói anh muốn ly hôn với Ôn Uyển, là thật sao?" Dương quay đầu hỏi Giản Dung, anh không có ý định nói chuyện phiếm với Giản Dung.
Giản Dung không nhìn Dương, ngược lại nhìn ruộng lúa phía xa xa: "Từ khi trở lại từ trường học thợ săn, đã đề cập với cô ấy." Nhưng không biết từ lúc nào, anh đã thành thói quen với sự tồn tại của Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển đột nhiên đồng ý ly hôn, anh lại không biết nên làm gì bây giờ?
"Bởi vì phá tướng, hay bởi vì không yêu cô ấy?" Dương mạnh mẽ xông tới trước Giản Dung, níu lấy áo Giản Dung, đỏ mắt chất vấn, nghe nói là một chuyện, chính miệng Giản Dung nói ra lại là chuyện khác, Ôn Uyển tốt như vậy, người đàn ông này muốn tìm đường chết?
Giản Dung nhíu mày nhìn Dương: "Lúc cô ấy muốn gả cho tôi, tất cả mọi người nói cho tôi biết, tôi không xứng với Ôn Uyển, cô ấy gả cho tôi, chính là tôi nhặt được bảo vật, đúng là tôi nhặt được bảo vật, lúc tôi trở lại, tự nói với mình, không thể để cho cô nhóc này đi theo mình chịu khổ, cho nên mới nói ly hôn."
Anh cho rằng chờ đợi hai năm, có thể Ôn Uyển sẽ mất hết cố chấp, anh cho rằng anh kiên trì một chút, có thể khiến cho Ôn Uyển lui bước, nhưng cô nhóc này không hề như vậy, cứ cố chấp như thế, khiến cho người ta đau lòng,
Dương chợt buông lỏng tay, nhìn Giản Dung, trong lòng không ngừng đau: "Lúc cô ấy tốt nghiệp trung học, tôi đã hỏi cô ấy, gả cho tôi được không? Cô ấy nói muốn làm quân y, muốn gả cho Giản Dung, ánh mắt rất nghiêm túc."
Khi đó, anh nghĩ có thể cô nhóc này còn nhỏ, nhưng Ôn Uyển cố chấp bốn năm, vẫn là câu nói đó, cô muốn gả cho Giản Dung, ngày tốt nghiệp cô làm ầm ĩ cả nhà họ Ôn, chính là muốn gả cho Giản Dung.
Giản Dung nhíu mày hỏi: "Tại sao muốn gả cho tôi?" Anh không hiểu, tất cả mọi người cũng không nghĩ ra, anh hỏi Ôn Uyển, nhưng cô nhóc kia không chịu nói.
"Anh cũng không biết, sao tôi biết" Dương cười khổ, "Hôm nay tôi bảo anh tới đây, chính là muốn một câu nói của anh, tôi không quên được Ôn Uyển, nếu như muốn ly hôn, phải nắm chặt thời gian, tôi sẽ dẫn cô ấy đi ra nước ngoài, anh vĩnh viễn không được băn khoăn."
"Không thể nào, tôi sẽ không ly hôn." Giản Dung trầm giọng, không chút suy nghĩ trả lời.
"Nếu như, tôi nhất định phải dẫn cô ấy đi?" Dương lại nhặt một hòn đá, ném ra ngoài, bay rất xa.
Giản Dung nhìn Dương, hơi híp mắt: "Phá hoại quân hôn là trái pháp luật, hơn nữa, tôi sẽ liều mạng với cậu!" Nếu như Dương thật sự mang Ôn Uyển đi, anh không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.
Dương quay đầu, nhìn Giản Dung, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đây là tiếng lòng của anh ư? Cô nhóc kia làm sao có thể không khiến cho người ta thích chứ?" Nói xong câu cuối cùng, làm như lầm bầm lầu bầu, vừa rồi anh ước gì Giản Dung đồng ý.
Như vậy hôm nay anh sẽ dẫn Ôn Uyển đi, nhưng anh biết là không thể, đời này anh chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô nhóc này.
"Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cho cô ấy chịu uất ức." Giản Dung nhìn Dương, trịnh trọng mở miệng, không có lời an ủi nào, anh biết Dương không cần, nói nhiều chỉ là kiểu cách, anh sẽ đối xử tốt với Ôn Uyển, đây mới là điều mà Dương hy vọng thấy.
Dương vỗ vỗ bả vai Giản Dung, gật gật đầu: "Được rồi, trở về thôi, tránh cho cô nhóc kia sinh nghi."
Nói xong, Dương xoay người sải bước rời đi, giống như lúc Thành buông tay, anh không giống như mọi người đi khuyên Thành, đi mắng Thành không tranh thủ.
Bởi vì anh biết rõ, có một số việc, cho dù mình tranh thủ cũng không được, không bằng thoải mái buông tay, cho cô tự do, tránh cho ngay cả cơ hội nhìn cô từ xa cũng không còn.
Giản Dung cùng Dương lái xe trở về tiệm ăn, vào phòng, Ôn Uyển đang ngồi đó chơi điện thoại, nhìn thấy Giản Dung cùng Dương đi vào, vẻ mặt mất hứng: "Mua được điếu thuốc, chắc mua cả thị trấn hả?"
Cô đã sắp chết đói, hai người này, một chút cũng không đau lòng cho người ta, mua điếu thuốc mà chạy xa thế.
Dương đi tới trước mặt Ôn Uyển ngồi xổm xuống, nhìn Ôn Uyển, trên mặt mang nụ cười cưng chiểu: "Cô nhóc, sống tốt cùng Giản Dung, nếu anh ta khi dễ em, hãy nói với anh, anh sẽ dẫn em đi, để cho anh ta hối hận cả đời."
"Anh?" Ôn Uyển giật mình nhìn Dương, mím môi, trong lòng khó chịu, chỉ thấy Dương gỡ viên đá trên cổ tay xuống, kéo tay Ôn Uyển, đặt viên đá vào trong tay Ôn Uyển.
Không đợi Ôn Uyển nói, Dương tiếp tục nhẹ giọng: "Cái này trả lại cho em, đeo nhiều năm như vậy, vật quy nguyên chủ *, anh mới nhận điện thoại, còn có việc gấp, sẽ không ăn cơm, hai người ăn một bữa thật ngon, anh mời khách.
(*) Vật quy nguyên chủ: vật trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.
Nói xong, Dương đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, không phải anh hẹp hòi, mà là anh muốn chết tâm, ngần ấy năm như vậy.
"Anh Dương." Ôn Uyển đứng lên, hơi đau lòng nhìn theo bóng lưng Dương, Dương không dừng bước, trực tiếp đi ra khỏi phòng, Ôn Uyển muốn đi chung lại bị Giản Dung kéo lại, Ôn Uyển giùng giằng: "Giản Dung, anh buông em ra, em có lời muốn nói với anh Dương."
Cô muốn nói với Dương, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, cô không xứng với anh, sẽ có cô gái tốt xứng đôi với anh.
Giản Dung kéo Ôn Uyển lại, trầm giọng nói: "Tiểu Uyển, em hãy nghe anh nói, em đi sẽ chỉ khiến cho cậu ta thêm khó chịu."
Anh biết tính Dương, đều là người sĩ diện, không ăn cơm liền rời đi, chính là không muốn Ôn Uyển nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, anh là đàn ông, anh hiểu Dương! Anh cũng không hy vọng Ôn Uyển đuổi theo, ngộ nhỡ chạy cùng Dương luôn thì làm thế nào?
Một câu nói khiến Ôn Uyển trầm mặc, đưa tay không ngừng đấm Giản Dung, kêu khóc: "Đều tại anh, có biết không? Em vì anh, làm tổn thương lòng anh Dương, em yêu anh như vậy, nhưng anh không để ý em một chút nào, em không cùng với anh, ly hôn đi! Không phải ngày ngày anh đều muốn ly hôn sao? Em đồng ý, em đồng ý ly hôn với anh!"
Ôn Uyển bắt đầu không lựa lời mà nói, Dương cưng chiều cô bao nhiêu năm, Dương không biểu hiện ra, cô vẫn nên làm Dương buông tay sớm.
Nhưng Dương trả lại viên đá, khiến cho cô cảm thấy trong đầu bị che khuất, cô không biết về sau đối mặt với Dương như thế nào, cô vẫn nói rằng nếu không kiên định ngay từ đầu, bản thân mình không phải như vậy? Cô cố chấp Giản Dung như thế, nhưng Giản Dung không cảm kích, có thể không ủy khuất sao?
"Anh không ly hôn."Giản Dung ôm chặt Ôn Uyển vào lòng, trong lòng khẽ đau nhói, hận không thể vùi Ôn Uyển vào trong cơ thể mình, anh thật sự không ngờ Dương vừa tới, Ôn Uyển lại chủ động đưa ra đề nghị ly hôn.
Ôn Uyển dừng khóc, ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Giản Dung: "Anh nói gì?" Cô nhất định nghe nhầm!
"Anh nói anh sẽ không ly hôn với em, em chết tâm đi!" Giản Dung nhìn Ôn Uyển, rất nghiêm túc mở miệng, lần này, anh hoàn toàn hiểu thông suốt, anh không thể nào ly hôn với Ôn Uyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...