Mẹ nó... Cô trừng mắt với Lục Thần Hòa, nói vậy khác nào giết chết cô? Phải biết, giáo dục của gia đình cô rất nghiêm, lúc này mới hiểu được cái lần đi đến nhà anh ta, đến tận cùng cô đã làm bao nhiêu chuyện không nên làm? Đêm đó rõ ràng là đi giao áo cưới, nhưng anh ta cứ nói bằng giọng điệu thế kia, người nghe không thể nào không liên tưởng. Mẹ nó, đã biết không thể tin anh ta được, chuyện gì không nên nói thì nói ra hết, đây chính là không được tiết lộ lại lộ ra không sót thứ gì. Thấy đôi mắt của mẹ cô giật giật như bị chuột rút phóng về phía cô, như thông báo cứ chờ đêm nay bị lột da rút gân là vừa.
Thị Y Vân khẽ uống nhấp một ngụm đồ uống, mím môi nở nụ cười, trong nụ cười có mang theo vài phần kinh ngạc, khó tin. Thật thú vị, xem ra Lục Thần Hòa không đơn giản.
Đôi mắt đen láy của Cao Minh Dương lại một lần nữa trở nên ảm đạm, đôi mắt lộ vẻ thất vọng, lo lắng cùng khổ sở khó có thể che giấu. Anh nắm chặt ly thủy tinh, dùng sức như muốn bóp nát cái ly.
Đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, cô kiên quyết muốn giải thích rõ, nhưng nếu giải thích là cô chỉ đi giao áo cưới, chuyện này chẳng những không chấm dứt được mà còn loạn hơn. Cô uống xong ly rượu, ho nhẹ vài tiếng, suy nghĩ một lúc mới giải thích, nói: "Đêm hôm đó, thật ra con đến nhà anh ấy để giao hàng, anh ấy đặt y phục ở cửa hàng của con, nhưng không thể đến lấy được, cửa hàng của con xem khách hàng là thượng đế, nên con mới đi giao hàng. Nào ngờ anh ấy lại đúng lúc ngã bệnh, con mới học tập theo tinh thần làm việc tốt của Lôi Phong, đưa anh ấy đến bệnh viện. Việc này mẹ cũng biết."
Thị Y Thần đưa mắt, chuyện này giao cho mẹ cô vậy. Có thể chỉ có mỗi mẹ cô là không tin, thế nhưng mọi người trong nhà tin là được rồi. Trong lòng cô bây giờ đang toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, Thị Y Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ba lần ngoài ý muốn gặp nhau, nghe thật lãng mạn. Không giống em và Cao Minh Dương là bạn học thời cấp ba, đã quen biết nhau rất lâu rồi."Cao Minh Dương vẫn trầm mặc bỗng nhiên bị điểm danh, anh hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì Thị Y Vân có bản lĩnh làm cho người khác chú ý. Nghe Thị Y Thần giải thích xong, vùng giữa đôi mày hơi giãn ra, gật đầu, "Ừ" một tiếng. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống, tầm mắt của anh vẫn quấn lấy Thị Y Thần, mỗi khi thấy cô và Lục Thần Hòa có động tác thân mật gì, trong lòng của anh đều vô cùng đau khổ, ngọt bùi cay đắng, có đủ các loại dư vị. Có thể đêm nay anh không nên đến, thế nhưng trong thâm tâm của anh cảm thấy không cam lòng. Anh vẫn không tin, tình cảm hai năm giữa anh và Thị Y Thần trong chớp mắt lại chẳng còn gì cả. Anh cũng không tin người đàn ông tên Lục Thần Hòa này, có thể tất cả chỉ là Thị Y Thần tìm người để đánh lừa anh, đánh lừa mọi người. Cao Minh Dương không tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt. Anh lặng lẽ ngồi uống rượu.
"Minh Dương, con đừng chỉ ngồi uống rượu, ăn thức ăn đi chứ." Dì lớn phát hiện Cao Minh Dương vẫn đang trầm mặc, nên gấp nhiều thức ăn cho anh.
"Hôm nay thật đáng tiếc cho Tiểu Lục, lần sau ghé lại, nhớ không được lái xe, đến lúc đó phải uống rượu với mấy người bọn ta một trận. Ta nhận ra Tiểu Cao có thể uống được rượu, nhưng mà rượu tuy tốt, nhưng không được nghiện rượu đó." Tuy dượng lớn nói như vậy, cầm chai rượu, rồi lại rót cho Cao Minh Dương một ly, "Nào nào nào, uống thêm một ly, ha ha ha..."
Thị Y Vân đưa tay ngăn lại, cười nói: "Một ly cuối cùng, nếu uống quá nhiều, dượng lớn, dượng phải đưa anh ấy về nhà đó."
Cao Minh Dương khổ sở nặn ra nụ cười, thật ra anh cũng có thể lái xe, trong thâm tâm lại hy vọng người đỡ rượu cho mình là một người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...