Anh Lại Gặp Em

Bận rộn một ngày đêm, cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được điện thoại truy hồn đoạt mệnh của mẹ, Thị Y Thần ngoan ngoãn đến địa điểm hẹn, tầng cao nhất của trung tâm thương mại của thành phố là nhà hàng xoay tròn. Cô vốn nghĩ hai bà mẹ đã sớm họp mặt ở đó, một cuộc họp mặt gia đình, tiện thể giật dây bắc cầu. Không ngờ lúc đến đây, mới biết được đây là cuộc xem mắt có mưu tính trước.

Âm nhạc Broadway* kinh điển nhẹ nhàng lay động khắp ngõ ngách trong phòng ăn, ráng chiều ngoài cửa sổ lấp lánh tuyệt đẹp cùng với nhà hàng xoay tròn đang không ngừng biến hóa. Những thứ thuộc về thành phố N đặc biệt có đủ cả phồn hoa lẫn sự yên tĩnh, cảnh đẹp thu hết vào tầm mắt.

* Broadway hay còn gọi là Sân khấu Broadway, là hệ thống bao gồm 39 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm trong khu vực Theatre District, Manhattan,

New York. Broadway là địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố New York.

Thị Y Thần thờ ơ khuấy ly nước chanh trước mặt, lịch sự ngồi nghe lời nói của người đàn ông đến xem mắt. Người đàn ông đi xem mắt lần này có một cái tên không tệ gọi là Chu Tân Vũ, bằng tuổi với cô, trên mặt đeo một cặp kính đen, nghề nghiệp là thiết kế quảng cáo, theo quan sát của cô, anh ta có thể coi là nhân viên IT*. Theo bản năng, trong đầu của Thị Y Thần lại hiện ra gương mặt đẹp trai, sáng sủa của Cao Minh Dương.

* IT: Viết tắt Information Technology có nghĩa là công nghệ thông tin.

Chu Tân Vũ có đôi mắt hẹp dài, không giống Cao Minh Dương mày rậm mắt to, nhưng mắt một mí cũng không làm cho người khác chán ghét, phim Hàn Quốc bây giờ cũng lưu hành trào lưu này. Da trắng nõn, so với cô chỉ hơn chứ không kém, đến nỗi Thị Y Thần không nhịn được muốn hỏi anh ta dùng mỹ phẩm gì mà duy trì được tốt vậy. Chiều cao 178 cm, thân thể nhìn qua lại rất cao lớn, so với gương mặt trắng nõn nà, nhã nhặn thật sự có chút không hợp. Trong lòng Thị Y Thần thở dài một hơi, nhìn Chu Tân Vũ một chút, anh ta có vẻ là một người đàn ông rất tốt. Nếu đổi lại trong mắt người khác, có lẽ là vừa lòng, thế nhưng làm thế nào Thị Y Thần cũng không tìm được hứng thú. Vì vậy ngay từ lúc người đàn ông đó ngồi xuống, mỗi câu nói của anh ta đều không rời khỏi chuyện của em gái mình. Ví dụ như, mỗi tuần đều dẫn em gái đang học đại học đi ăn KFC phần ăn dành cho trẻ em, chỉ vì trong phần ăn có đồ chơi, anh em họ có một sở thích nho nhỏ là sưu tầm các món đồ chơi trong phần ăn ở KFC; lại ví dụ, mỗi tuần chỉ cần có ít thời gian nghỉ, anh ta sẽ dẫn em gái đi mua sắm quần áo mới hoặc là đi xem phim ở rạp, hai ngày trước vừa mới đi xem một bộ phim điện ảnh hài…

Mặc dù đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm một chút, cô có cảm giác Chu Tân Vũ là một người đàn ông rất dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Nhưng mà sự dịu dàng chăm sóc ấy không dành cho những người muốn trở thành bạn gái của anh ta. Nếu Chu Tân Vũ đối xử như vậy với đối tượng xem mắt của mình, cô có thể hiểu được, nguyên nhân một người đàn ông ưu tú như vậy vì sao đến rồi ba mươi tuổi vẫn không có bạn gái. Bởi vì bất kỳ người con gái nào cũng không thể chấp nhận em gái của bạn trai mình chen chân ở giữa làm kì đà cản mũi.

Thị Y Thần không nén được trong lòng ngâm khẽ một bài hát: "Em gái bạn ngồi đầu thuyền, anh trai tôi đi trên bờ, ân ân ái ái, dây buộc thuyền nhè nhẹ đung đưa..."


Thị Y Thần liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới ngồi được một giờ. Lúc nãy mẹ cô mới gởi đến một tin nhắn, uy hiếp cô nếu thấy không hợp mắt cũng phải ngồi lại đủ hai giờ. Hai giờ, thật sự là khoảng thời gian quá dài. Đầu bắt đầu trở nên hỗn loạn, miệng khô khốc, cô cầm ly nước chanh trước mặt lên, uống một hơi thật mạnh.

Cô mới vừa để cái ly trống không xuống, Chu Tân Vũ liền cầm bình nước bên cạnh, rót thêm cho cô một ly đầy.

Quan tâm tăng lên bội phần. Thế nhưng, lẽ nào anh ta không nhìn ra, đêm nay cô đã uống không dưới tám ly nước rồi sao?

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Cô không phải lấy cớ vào nhà vệ sinh, mà là uống tám ly nước thật sự muốn vào nhà vệ sinh.

Chu Tân Vũ mỉm cười gật đầu.

Anh ta cười trông rất thoải mái, nhưng giờ phút này nhìn trong mắt Thị Y Thần lại có chút buồn bực.

"Cô làm sao vậy?" Cuối cùng Chu Tân Vũ cũng phát hiện được điều khác thường ở nơi cô.

"À, không có gì." Thị Y Thần buông nắm tay, thả lỏng tâm trạng, mỉm cười rời khỏi.


Đứng trước gương trong toilet, ánh mắt Thị Y Thần ngây ngốc nhìn vào trong gương thất thần, cô lại phải nhắc nhở bản thân mình một lần nữa, rằng cô đang trải qua khoảng thời gian tàn khốc nhất, chính là bây giờ cô không còn giống như lúc hai mươi tuổi, trên người tỏa ra sức hấp dẫn mê người nữa, đã có nhiều thay đổi, ánh mắt của của cô cũng không còn sáng như trước nữa, ánh mắt đã khác trước rồi. Cô đang bước dần đến tuổi trung niên.

Thị Y Thần thở dài một hơi thật sâu, đột nhiên trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt, cô hoảng hốt thét lên. Chẳng biết từ khi nào bên cạnh lại có thêm một người xa lạ đang đứng, cũng đang nhìn vào gương như cô.

"Xin lỗi, làm cô sợ rồi, có muốn hút một điếu không?" Ngón tay thon dài của người phụ nữ này rút ra một điếu thuốc đưa về phía cô.

Thị Y Thần lắc đầu. Cô nghĩ, nếu như cô biết hút thuốc, có thể sẽ nhận lấy điếu thuốc này, nếm thử xem cảm giác hít thở làn khói trắng này có mùi vị gì, thật sự có thể quên được tất cả những chuyện không vui hay không.

Người phụ nữ rút tay về, tự nhiên nói: "Khi người khác khen vẻ đẹp duyên dáng của một người phụ nữ sắp đến ba mươi tuổi, tức là là đang uyển chuyển nói với cô gái đó, cô thật sự đã già rồi. Hiểu không? Điều đáng sợ nhất đối với phụ nữ là để gương mặt già nua lộ ra bên ngoài, càng lớn tuổi ‘dì cả’ sẽ càng ngày càng ít ghé thăm, càng ngày càng ít. Haiz, già thật rồi, nếu không lập gia đình thì muốn gả đi cũng không được."

Mấy câu đơn giản lọt vào tai Thị Y Thần, giống như tiếng chuông đồng hồ “ding ding” va chạm vào nhau vang lên.

Không thể như vậy, mỗi ngày cô đều bị người khác “khen” là người sắp ba mươi tuổi "dịu dàng duyên dáng". Cho nên, hôm nay cô mới phải xuất hiện ở nơi này.

Nếu không lập gia đình thật sự muốn gả cũng không được.


Thị Y Thần hít sâu một hơi, quyết định trở lại ngồi ở nơi nhàm chán đó.

Thị Y Thần rửa tay xong, vội vàng rời khỏi, mới ra khỏi toilet, trước mặt liền đụng vào một người đàn ông thân hình cao lớn.

"Không đúng..." Thị Y Thần ngước mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh ta, chữ cuối cùng nuốt luôn vào bụng.

Đời người gặp lại ở đâu không gặp, lại gặp lại ở WC. Có một thành ngữ vô cùng tinh tế, gọi là “hiệp lộ tương phùng” (gặp kẻ thù ngay ngõ hẻm), dùng để hình dung tình cảnh bây giờ thật sự là đúng đắn.

Toilet thật đúng là một nơi “kỳ diệu”.

Đôi mắt Lục Thần Hòa thâm sâu trong trẻo, hình như gặp cô ở nơi này là chuyện ngoài dự liệu của anh, trong đầu hiện lên ký ức lúc ở bệnh viện vô tình nhận được cuộc điện thoại kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Đến xem mắt?"

Cô giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Lục Thần Hòa, dáng vẻ giống như chưa từng gặp đi lướt qua anh ta.

Bất ngờ, giọng nói anh ta từ phía sau truyền đến, "Xem ra lời đe dọa của mẹ cô có hiệu quả."

Thị Y Thần dừng bước, tức giận trả lời: "Mắc mớ gì tới anh, gà mái*!"


* Chỉ những người thích xen vào chuyện của người khác, giống như bà tám.

"Xem ra xem mắt là chuyên cực kỳ đau khổ, trên mặt cô đang khắc mấy chữ ‘kết thúc nhanh lên một chút’bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống." Lục Thần Hòa quan sát từ đầu đến chân Thị Y Thần một lượt, áo thun ba lổ màu xám bạc, chiếc váy dài màu xám đậm, một đôi giày Punk đế bằng màu đen, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, phối hợp với gương mặt âm u ảm đạm, nhìn thế nào cũng không giống như là đang xem mắt. Kiểu ăn mặc này dành để đi dạo phố với nghỉ mát rất phù hợp, nhưng đổi lại đi xem mắt, rõ ràng vẻ mặt u ám này, không đủ hấp dẫn đàn ông, rất khó tưởng tượng cô là một nhà thiết kế có một cửa hiệu áo cưới thật thời trang, thật thẩm mỹ. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt giống như có ý ‘mọi chuyện xong rồi, chẳng còn trông chờ gì nữa’ này của cô, đây cũng chắc là kết quả mà cô mong muốn nhất đêm nay.

Khóe miệng Thị Y Thần giật giật, siết chặt nắm tay theo bản năng. Nghĩ tới trong bệnh viện, anh ta chuyển lại lời nói của mẹ cô cho cô, cô có suy nghĩ gặp phải trở ngại không vượt qua được. Tuy nói mồm mép cùng nội tâm Lục Thần Hòa có chút ác độc, thế nhưng không thể không thừa nhận ánh mắt của anh ta rất sắc bén. Cười cười hai tiếng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Biết không? Anh vẫn nhìn thiếu mất hai chữ trên mặt tôi."

Lục Thần Hòa nhướng mày một cái, chăm chú lắng nghe.

"Cút đi!"

Ý cười ở đáy mắt Lục Thần Hòa càng đậm, bỗng nhiên đổi chủ đề, "Nhận được tiền chưa?"

"Nhận rồi." Thị Y Thần lạnh lùng trả lời.

"Vậy là tốt rồi. Sau này nếu cửa hiệu của cô làm ăn không tốt, cô có thể đưa tôi trông hộ, nghe nói nghề này rất thiếu người." Lục Thần Hòa cong cong khóe môi, lại một lần nữa nguyền rủa cửa hiệu của cô đóng cửa. Thị Y Thần tức giận nhìn Lục Thần Hòa chằm chằm, nói: "Khuya hôm trước, căn bản tôi không nên xen vào việc của người khác, để anh chết cháy ở trong nhà luôn đi!" Cô mắng xong, quay đầu bước đi.

Lục Thần Hòa nhìn bóng dáng của cô biến mất nơi lối rẽ ở hành lang, không nhịn được khẽ nói nhỏ một câu: "Lại gặp rồi..."

Đây chẳng lẽ là số mệnh định sẵn trong truyền thuyết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận