Mai Mai chạy đuổi theo, tay vừa phủi đuôi váy vừa nói:
- Này, sao tôi hỏi cậu bao nhiêu câu mà cậu chẳng trả lời câu nào vậy hả? Mấy lần cậu làm tôi tí ngã, cậu cũng phải có một lời xin lỗi tôi chứ. Cậu tưởng cậu im lặng mà làm tôi sợ được à?
Mai Mai cứ luôn mồm bám theo sau cậu ta, rẽ qua hành lang, đi lên cầu thang, cô hoàn toàn không để ý, chỉ để ý mỗi cái lưng của người mà cô đối thoại cũng như không từ nãy giờ.
- Thôi được, thôi được. Cậu không xin lỗi tôi thì thôi.
Mai Mai đứng khựng lại đầu hành lang:
- Vậy tôi chỉ hỏi cậu câu này thôi. Cậu đã coi tôi như không có thì còn đỡ tôi làm gì? Cậu để tôi chết phơi ở dưới sân không phải cậu sẽ vui hơn sao?
Cậu ta quay lại, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu Mai Mai đi về phía mình. Chả hiểu lúc đấy nghĩ gì, mà Mai Mai cứ thế thoăn thoắt đi về phía cậu ta.
Cậu ta cúi đầu xuống, gương mặt lạnh tanh:
- Nếu hôm nay cô mặc quần thì tôi cũng chẳng đỡ cô làm gì?
??????
Mai Mai tím mặt, quắc mắt nhìn cậu ta. Cậu ta khinh khỉnh quay mặt đi:
- Đây là dãy nhà A.
Rồi cậu ta lấy tay mở cửa lớp bước vào trong.
Mai Mai đứng ngoài ngó trước ngó sau.
Thì ra nãy giờ cậu ta lẳng lặng đưa mình đến nơi mình cần sao. Hứ, chu đáo vậy mà cứ làm ra vẻ bất cần đời.
- Em là học sinh mới của VIP1 đúng không?
Mai Mai đang tủm tỉm cười một mình giữa hành lang không một bóng người, nghe tiếng người hỏi thì hỏi lại:
- Thầy hỏi em ạ? À, à vâng. Em là học sinh mới, em đang tìm lớp VIP1. Lớp mình đây phải không ạ? Em chào thầy.
Luyên thuyên một hồi rồi Mai Mai tự động bước vào lớp. Nhìn thầy giáo hớn hở tươi cười thì Mai Mai cũng tươi cười hớn hở lại.
Rôi quay xuống lớp.
Trước mắt Mai Mai là một dãy gồm năm bàn uy nhất trong lớp xếp hàng ngang. Thấy có sự phân biệt rõ rệt, ba người con trai ngồi ba cái bàn gần cửa, một mình cậu ta ngồi riêng một chỗ, cách li với ba người kia bởi cái bàn thứ tư tính từ cửa vào. Và đó là cái bàn duy nhất còn thừa trong lớp.
Nhà mình là mốc biên giới sao?
- Thưa thầy có phải em sẽ ngồi ở cái bàn còn lại kia không ạ?
Mai Mai cười như mếu.
- Không sai, em thật tinh ý. Các tài liệu và đồ dùng em cần đều đã có sẵn trên bàn.
Mai Mai tiến đến chỗ ngồi của mình. Thấy cậu ta đang nhìn mình, bất giác cô cười với cậu ấy một cái. Vậy mà cậu ta hờ hững quay đi.
Con cái nhà ai mà đáng ghét.
RENG…………
- Tạm nghỉ.
Thầy giáo nói.
- À, Mai Mai này. Trò có muốn ăn hay uống gì thì dùng điện thoại ở góc tường kia. Chỉ cần nhấc lên, bấm phím 1 là gọi xuống căngtin. Họ sẽ mang đồ ăn lên.
-Vâng. – Mai Mai uể oải đáp.
- Này, sao học được một tuần rồi mà giờ cậu mới đi? - Một trong ba cậu con trai ngồi gần Mai nhất hỏi.
- À, mình bận đi nghỉ mát. Hìhì.
Cười nhạt hai tiếng rồi Mai Mai nằm gục xuống bàn.
- Cậu sao thế? - Một trong ba cậu kia lại hỏi.
- Đau đầu. Mấy cậu đừng hỏi nữa.
Mai Mai nhắm nghiền mắt lại.
Tiếng thầy giáo văng vẳng,
Vào giờ từ khi nào vậy?
Mai Mai từ từ mở mắt ra và…
cô bắt gặp ánh mắt của cậu ta đang nhìn mình.
Dù đầu đang đau như búa bổ nhưng khi thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình khác hẳn những lần trước, bất giác cô lại cười với cậu ta. Và cậu ta lại quay đi.
Tại nhà của Mai Mai.
- Cô bị cảm nắng thật rồi. – Dì Minh chườm khăn lên trán cho Mai Mai.
- Dì đừng nói với bố con dì nhá.
- Được rồi. Nhưng cô phải hứa là phải chịu khó ăn vào đấy.
Mai Mai gật đầu.
Dì Minh bê chậu nước vừa giặt khăn cho Mai Mai ra ngoài.
Còn lại một mình Mai Mai trong phòng, Mai gõ gõ nhẹ lên đầu.
- Nhức đầu quá.
Mai Mai nằm gục trên bàn. Nước mắt rơi xuống ướt mặt giấy trên bàn. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn. Mai Mai lấy hai tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi, đau đến mức Mai không khóc nổi thành tiếng.
- Thưa thầy, bạn mới này chắc không thể học tiếp được rồi. - Giọng nói đó, đầu dù đang rất đau nhưng những hình ảnh lúc cô và cậu ta ở dưới sân lại hiện ra rất rõ.
- Nhất Bảo, em nói ai? Mai Mai hả? Trò đấy bị sao?
Thầy giáo đi xuống, ngó nhìn Mai Mai, thất sắc, mặt thầy còn tái hơn cả mặt Mai Mai:
- Em sao vậy? Hả?
Mai không đáp, chỉ càng khóc nức lên. Cũng lúc ấy, ở góc nào đó trong lớp, giọng nói đó lại vang lên, vẫn lạnh tanh nhưng Mai Mai không còn thấy băng giá như trước nữa.
- Phòng VIP1 có sinh viên bị cảm. Thầy mau cho người lên ngay.
Vài giây sau, giọng nói của Nhất Bảo nghe gần hơn:
- Thầy hỏi xem bạn ấy có muốn thông báo với người nhà không.
…
- Cậu ta tốt như vậy mà sao cứ làm vẻ ngoài lạnh lùng quá thế nhỉ? Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ? Nhất Bảo, Nhất Bảo..
- Cô đang mệt không nằm nghỉ sao, còn đang nói gì vậy?
Mai Mai đang lảm nhảm thì dì Minh bước vào.
- À, không có gì ạ.
Sao tự nhiên mặt mình nóng thế này???
Tại trang viên nhà Nhất Bảo.
- Cậu chủ, tin bọn Trâu Trắng ở Hải Phòng muốn làm phản là có thật.
Nhất Bảo ung dung uống trà.
- Cậu chủ, chúng ta nên thẳng tay chừng trị luôn hay chỉ đánh động bọn chúng?
- Điều tra kẻ chủ mưu là ai?
- Không phải tên cầm trịch mà là tên phó.
Nhất Bảo nhếch môi:
- Chặt tay tên phó. Nhãi nhép mà cũng muốn làm càn. Tên cầm trịch vô dụng. Lôi hắn ra, đánh hắn cùng với bọn theo phe tên phó một trận.
- Như.. như vậy có nhẹ quá không?
Nhất Bảo cười khẩy:
- Không cần đứa nào chết, cho bọn chúng nếm mùi để lần sau có muốn làm phản thì cũng phải dùng đầu động não xem có nên hay là không được rồi!
- Vâng.
Nhất Bảo ngồi lại một mình. Cậu đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm.
- Cậu đã coi tôi như không có thì còn đỡ tôi làm gì? Cậu để tôi chết phơi dưới sân không phải cậu sẽ vui hơn sao?
Nhất Bảo đặt cốc trà xuống bàn, nhắm mắt lại: hình ảnh cô gái mặc váy trắng ngửa cổ lên trời giữa lúc trời nắng chang chang, rồi gương mặt cô ấy đang cười tươi với cậu.. Nghĩ đến đấy cậu lập tức mở mắt ra, cười khẩy với chính mình.
Trong đôi mắt cậu, người phụ nữ duy nhất hiện hữu chỉ có mẹ cậu. Đã 16 năm nay, kể từ khi mẹ cậu qua đời, thì trong thế giới của cậu hoàn toàn không có đàn bà. Nhất Bảo cao ráo, đẹp trai, đương nhiên là có không ít bạn gái theo đuổi nhưng chả có cô nào thành công. Năm Nhất Bảo học lớp 9, có một cô bạn từ trường khác sang chỉ để ngắm hotboy là cậu ta, nhìn cậu ta được một cái mà người như trên mây, đi đứng thế nào mà trượt chân ngã cầu thang, hơn chục bậc chứ chẳng ít. Ấy vậy mà Nhất Bảo cũng đâu để tâm.
Buổi tối hôm ấy tại nhà Mai Mai.
Mai Mai vẫn nằm thiếp đi ở trên giường từ chiều. Uống thuốc vào rồi nên đầu cũng đỡ đau, nhưng nhiệt độ thì vẫn trên dưới 38 độ.
- Mai Mai, cậu thấy sao rồi? Đỡ tí nào chưa?
Nhất Bảo ngồi cạnh giường, ánh mắt vừa lo lắng vừa ân cần nhìn Mai Mai.
Ôi, ánh mắt này quen quá. À đúng rồi, lúc mình tỉnh dậy giữa giờ học, cậu ấy cũng nhìn mình như vậy. Nhưng ánh mắt này thân thiết hơn.
Mai Mai mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Nhất Bảo cũng cười lại.
Ôi, cậu ấy cười trông đẹp trai hơn bao nhiêu.
- Vậy là được rồi, nhiệt độ của cậu cũng hạ rồi. Cậu sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.
Sáng hôm sau, dì Minh mang cháo và thuốc vào cho Mai Mai.
- Dì ơi, hôm qua, ừm, hôm qua có..
Mai Mai ú ớ không biết nên hỏi thế nào để dì không nghi ngờ.
- À, hôm qua ông chủ có vào thăm cô, ông chủ có hỏi han cô mấy câu, thấy cô còn mệt muốn nghỉ thì ông chủ đi ra.
- Vậy.., tức là.., hôm qua có ai đến nhà mình không dì?
- Không có, thưa cô.
Dì Minh thấy Mai Mai có vẻ thất vọng hỏi lại:
- Có chuyện gì sao cô?
Mai Mai lắc đầu, cười gượng.
- Không, không có gì.
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...