Mai Mai và Nhất Bảo sau khi xem xong khu vực thú dữ, hai người sóng bước ra cổng.
- Hôm nay là ngày nghỉ, ở đây đông người quá nhỉ? Nhất Bảo ơi, mấy giờ rồi? – Mai Mai hỏi.
- 11h15. Em đói chưa? - Nhất Bảo nói.
Mai Mai lắc đầu.
- Chưa. Mình đi đâu bây giờ? Cứ đi bộ thế này chán chết! – Mai Mai than vãn.
- Anh nói điều này nhưng em phải hứa là nghe xong sẽ thật bình tĩnh thì anh mới nói! - Nhất Bảo nói, cố tình gây tò mò cho Mai Mai.
Mai Mai nghe vậy liền hít một hơi thật sâu, gật đầu cái rụp:
- Hiện giờ Mai đang rất bình tĩnh, Bảo nói đi!
- Em chắc chưa?
Mai Mai giơ tay làm dấu OK với gương mặt cười tươi rói.
- Ừm…
Nhất Bảo ra vẻ phân vân, ợm ờ không nói hẳn. Mai Mai tò mò quá, cầm khuỷu tay Nhất Bảo lắc lắc:
- Nói đi. Mai bình tĩnh lắm rồi này!
Nhất Bảo lừ mắt (lườm iu thôi nhé):
- Em đang rất sốt ruột đấy chứ!
Mai Mai trề môi:
- Vậy Mai phải thế nào thì Bảo mới chịu nói đây?
Nhất Bảo cười ma mãnh:
- Cứ giữ bình tĩnh từ giờ đến lúc vào trong xe hẵng hay!
Rồi Nhất Bảo bước nhanh ra khỏi công viên. Mai Mai chạy theo sau, hết lườm lại nguýt Nhất Bảo.
- Rồi nhá. Suốt từ nãy đến giờ Mai Mai không nói một câu nào rồi đấy. Giờ Nhất Bảo nói được chưa? – Mai Mai làm mặt giận.
Nhất Bảo cười:
- Bố anh muốn em về nhà ăn cơm.
Mai Mai quay sang nhìn Nhất Bảo:
- Về nhà ai?
Xe bắt đầu chuyển bánh.
- Nhà anh.
- THẬT Á???
Mai Mai hét tướng lên sung sướng.
- Biết ngay mà!
Nhất Bảo nói. Mai Mai nghe Nhất Bảo nói vậy thì im bặt, chỉ tủm tỉm cười.
- Mai quên. Hìhì…
Thế bây giờ mình về nhà luôn hả?
- Nhà ai? - Nhất Bảo hỏi.
- Đương nhiên là nhà Bảo rồi.
- Vậy thì em phải nói cho rõ là ‘nhà anh’. Nói mỗi chứ ‘nhà’, người ta nghe lại hiểu nhầm là ‘nhà chung’ thì hay…
Mai Mai ngố phải một lúc sau mới hiểu hết ý trong câu nói của Nhất Bảo. Cô đánh Nhất Bảo một cái:
- Nói …buồn cười.
Gâu gâu gâu…
Mai Mai và Nhất Bảo bước vào sân, mấy chú chó thấy người lạ thì sủa inh ỏi.
- Tiểu thư Mai Mai! Cậu chủ mới về.
Người trong nhà Nhất Bảo chạy ra giữ mấy con chó cho nó khỏi sủa. Mai Mai chăm chú nhìn mấy con chó.
- Em còn nhận ra chúng không?
Mai Mai nhìn mấy con chó một lúc nữa.
- Có phải là mấy con chó con lần trước không?
Nhất Bảo cười, gật đầu.
- Lớn thế này rồi cơ à? Hồi bé xinh lắm mà, sao giờ lớn xấu thế? – Mai Mai nói.
- Thưa cậu chủ, ông chủ đang ngồi ở hoa viên. Ông nói cậu và cô qua bên đó.
Nhất Bảo gật đầu.
- Mình đi.
- Cháu chào bác! – Mai Mai chào to khi vừa bước vào hoa viên, thấy ông Hàm đang ngồi uống trà dưới mái che.
Ông Hàm thấy Mai Mai, gương mặt ông cũng tươi tỉnh.
- Lâu rồi bác không gặp cháu. Cháu trông xinh ra đấy.
- Thật ạ? – Mai Mai hỏi lại.
- Chứ cháu nghĩ bác nói không thật à?
- Dạ không. Hì hì… - Mai Mai cười tít mắt.
Ông Hàm cũng cười tít.
- Ơ, hai đứa không đi chơi đâu hay sao mà về sớm thế?
Mai Mai nhanh nhảu:
- Có ạ. Bọn cháu đi công viên xem thú rồi mới đến đây. Tại Nhất Bảo không chịu nói sớm là bác mời cháu đến ăn cơm, chứ không cháu đến đây từ lâu rồi.
Ông Hàm ngạc nhiên hỏi:
- Hai đứa vừa đi công viên thật à?
Mai Mai gật đầu, rồi uống ực hết cốc nước.
- Mai Mai giỏi thật, lôi được thằng Bảo này vào những chỗ vui chơi được sao?
Ông Hàm nói và nhìn Nhất Bảo với ánh mắt đầy ẩn ý.
- Hihi.. vào đấy vui mà bác. Nhất Bảo giỏi lắm bác ạ, phân biệt được cả công đực công cái đấy.
Ông Hàm nghe xong không nhịn được, ông cười haha rất sảng khoái. Trong khi ấy, Nhất Bảo lại mặt nặng mày nhẹ nhìn Mai Mai.
Ba người ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ trong tiền sảnh.
- Mai Mai ăn ít vậy? Đồ ăn nhà ta không ngon sao? – Ông Hàm hỏi.
Mai Mai lắc đầu, xua tay:
- Ngon lắm ạ. Nhưng cháu ăn no lắm rồi.
Rào rào….
Trời tối sầm lại. Một cơn gió mạnh đột ngột thổi đến, cây cối xung quanh kéo nhau nghiêng ngả. Cơn gió kia vừa đi qua chưa lâu, tiếp tục một cơn gió khác kéo đến, cơn gió này cũng mạnh nhưng có phần lạnh hơn cơn gió trước, làm tóc Mai Mai bay cả vào mắt. Cứ thế các cơn gió tiếp theo thổi tới, cái lạnh mỗi lúc một tăng.
Mai Mai ngồi nổi hết da gà.
Trời bắt đầu mưa… gió không ngừng thổi…
Mai Mai ngồi rùng mình vì lạnh.
Mọi thứ diễn ra thật nhanh. Gió mùa đông bắc về thật rồi.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai mắt trân trân nhìn trời, người thi thoảng lại run lên, biết là cô nàng đang lạnh.
Bốp bốp
Nhất Bảo vỗ tay hai tiếng. Một người cầm chiếc áo màu hồng ra, là áo khoác. Nhất Bảo cầm lấy chiếc áo, đưa cho Mai Mai:
- Lạnh rồi hả?
Mai Mai nhận lấy chiếc áo, khoác vào người, thấy đỡ lạnh hẳn. Lúc này ông Hàm cũng vừa khoác thêm chiếc áo dài tay vào.
Ông Hàm thở dài:
- Thời tiết chuyển mùa rồi đây!
Trên xe của Nhất Bảo…
Mai Mai mân mê cái tay áo khoác của mình.
- Tại sao nhà Bảo lại có áo khoác con gái thế?
- Mua thì có chứ sao!
Mai Mai cười:
- Bảo mua cho Mai hả?
- Ừ. Anh biết sớm là em chủ quan, sẽ bị như thế nên bảo người đi mua trước khi gió mùa về.
Mai Mai bĩu môi:
- Nhưng sao lại vừa thế. Bảo biết Mai mặc áo cỡ bao nhiêu à?
- Lần trước em đến nhà anh cũng chẳng có hành lý gì, phải đi mua đấy thôi.
Mai Mai cười
- À, đúng rồi.
- Dừng ở đây thôi, em mau về nhà đi!
Mai Mai thò đầu ra cửa nhìn dọc con phố vắng.
- Đi bộ từ đây về á? Hơi xa đấy. – Mai Mai ngỏ ý muốn Nhất Bảo đưa về đoạn nữa.
- Đến đây thôi. Đi tiếp để anh bị phát hiện à? - Nhất Bảo cười, nhìn Mai Mai nhõng nhẽo.
Mai Mai nhăn mặt:
- Anh cứ làm như mình là xã hội đen không bằng ý! - Mai Mai cười khúc khích.
Nhất Bảo đột nhiên mặt nghiêm lại, trong lòng cậu có phần nào bối rối. Im lặng một lúc, Nhất Bảo hỏi:
- Mai Mai này..
- Dạ!
-…nếu…nếu anh là xã hội đen thật, em có… có còn…
- Sao? Có chơi với Bảo nữa không chứ gì? – Mai Mai toe toét.
Nhất Bảo cười gượng:
- Ừ, đúng rồi.
Mai Mai làm mặt đắn đo suy nghĩ rồi cô quay sang, nhìn thẳng vào Nhất Bảo …lắc đầu:
- Không!
Nhất Bảo như vừa nghe phán quyết, lòng cậu trùng xuống.
- Có thể cho anh biết lí do không?
- Aydà, chơi với xã hội đen sợ lắm. Không ưa nhau là ‘pằng’ luôn. Hì hì… Bảo sao thế? Sao tự nhiên mặt Bảo lại thế kia?
Tuy trời tối nhưng ở khoảng cách gần, Mai Mai vẫn có thể thấp thoáng nhìn được gương mặt Nhất Bảo như cắt lại.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Không sao, nghe em nói về xã hội đen sợ quá thôi.
- Haha… Nhất Bảo cũng biết sợ sao? Hihi…
Mai Mai đưa tay nắm lấy tay Nhất Bảo:
- Nhưng Bảo đừng lo, dù Bảo có là trùm xã hội đen thì …Mai vẫn chơi với Bảo mà.
Nhất Bảo tưởng như đang đeo đá trong người, vậy mà nghe xong câu nói này thấy lòng nhẹ hẳn.
- …Nhưng mà Bảo phải nhớ những gì đã hứa với Mai Mai, có sao băng làm chứng cơ. OK?
Mai Mai cười rạng rỡ.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, cậu chỉ muốn được cùng Mai Mai nắm tay mãi như thế này. Bởi cậu sợ một điều khi Mai Mai buông tay cậu ra rồi sẽ không còn lần thứ hai cô ấy nắm tay cậu nữa.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai không rời mắt. Mai Mai nhìn Nhất Bảo:
- Bảo đang nghĩ gì vậy? Nhất Bảo…
- Hả? À, không có gì.
Nhất Bảo vòng tay ra, nắm lại tay Mai Mai:
- Những gì em vừa nói là thật chứ?
Mai Mai cười:
- Ok rồi mà!!!
Nhất Bảo nắm tay Mai Mai thêm một lúc nữa.
Đủ rồi, mau bỏ tay cô ấy ra đi! - Nhất Bảo tự nói với lòng mình.
Cậu thở dài một cái, buông tay Mai Mai ra.
- Cũng muộn rồi em về đi.
Mai Mai mặt buồn rười rượi, cô đưa mắt nhìn đoạn đường sẽ phải đi một mình về nhà.
- Yên tâm, anh sẽ nhìn em đến khi em bước qua cánh cổng.
Mai Mai lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu, chào Nhất Bảo.
Mai Mai bước đi trên con phố ướt. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại. Xe Nhất Bảo vẫn ở đấy, cô lại yên tâm bước tiếp. Đứng trước cổng nhà mình, Mai Mai vẫn không quên nhìn lại phía sau kia, chiếc xe còn đỗ ở đó. Mai Mai chân bước vào cổng nhưng mắt không rời chiếc ô tô đến khi bị khuất tầm nhìn mới thôi.
Nhất Bảo ngồi ngoài xe, nhìn Mai Mai bước đi một mình trên phố. Cậu mong sao sẽ mãi được thấy Mai Mai bước đi một cách bình yên như thế. Đến khi phòng Mai Mai bật đèn sáng, Nhất Bảo mới lái xe ra về.
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...