(35)
Mà hình như Kiều Diệc Thần không cần nghe tôi giải thích, tự quyết định.
“Trước ngày hôm qua, anh thừa nhận, trong lòng anh rất oán trách và giận em, nghĩ người này, không tim không phổi, rất đáng ghét.”
“Nhưng hôm nay, anh đã nghĩ rất nhiều, nhớ đến khoảng thời gian chúng ta trước kia còn vui vẻ, nhớ lại em luôn đi theo sau anh, nói thích anh, một cô gái không hề biết rụt rè.”
“Nhưng lúc đó em thật sự rất chân thành.”
Nói đến chuyện cũ, mặt anh vui vẻ thoải mái.
Nhưng lòng tôi tràn ngập chua xót, nghe mấy lời đó như cách một thế hệ.
Bỗng nhiên, anh chuyển đề tài, giơ ngón tay chỉ về một hướng nào đó bên ngoài trường học: “Thẩm Tri Ý, thật ra mỗi năm anh đều trở về ở ngay tại vị trí kia.”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, trong tích tắc tôi thấy lại người thiếu niên ướt đẫm cô độc đứng đợi trong mưa.
Trong lòng đau lại càng đau.
“Cùng một thời gian vào mỗi năm, anh đều đến một lần, do không cam lòng, cũng có thể vẫn là chấp niệm không bỏ xuống được, suy cho cùng anh nghĩ, em sẽ không cố ý thất hẹn với anh.”
“Nhưng chờ đợi mỗi năm, đổi lấy toàn sự thất vọng.”
“Những năm gần đây, anh thật sự chán ghét em, thậm chí là hận em, tại sao phải đến trêu chọc anh, chẳng lẽ tất cả tình cảm trước kia đều là giả sao?”
Dưới ánh trăng lạnh, Kiều Diệc Thần tự giễu nói lại.
Trên mặt anh có bóng lá cây phảng chiếu, như những mảnh vỡ nhỏ trắng bệch, in dấu trên mặt anh, khắp nơi đều là những mảnh vỡ thất vọng.
Tôi nhìn ánh, hai cánh môi run rẩy, hàng ngàn hàng vạn lời nói, nghẹn ở trong yết hầu, đau khổ không chịu nổi.
“Xin lỗi…….Kiều Diệc Thần…..xin lỗi.”
Tôi không biết nên nói gì, tôi không biết hóa ra việc tôi thất hứa đã tạo thành nhiều ám ảnh sâu ảnh hưởng đến anh.
Mỗi năm anh sẽ đến đó chờ, trong lòng chờ đời đợi thấp thỏm nhưng chỉ nhận lại được sự thất vọng rời đi.
Lặp đi lặp lại như thế, rốt cuộc anh làm thế nào để có thể kiên trì…..
Tôi khóc không thành tiếng.
Kiều Diệc Thần giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi, nỉ non: “Thế cho nên, Thẩm Tri Ý, có thể nói cho anh biết tại sao ngày hôm đó em không đến không?”
Ước hẹn khi còn trẻ dường như được chuyển đến vào lúc này.
Anh muốn tôi giải thích.
Anh luôn nhận định cho rằng tôi có lý do nào đó.
Ánh mắt anh kiên định sáng ngời, lúc nhìn tôi còn có cả sự cổ vũ dịu dàng.
Giây phút này, lòng tôi sáng tỏ, hiểu được chỉ cần giải quyết hiểu lầm này, tâm nguyện nhiều năm qua của tôi sẽ trở thành sự thật.
Trong danh bạ của Kiều Diệc Thần chỉ lưu một dãy số là tôi.
Mật mã nhiều năm chưa từng đổi.
Tối nay về dạo thăm chốn cũ.
Tôi không phải đồ ngốc, còn không nhìn rõ mọi thứ, mỗi một việc đều chứng minh trong lòng Kiều Diệc Thần có tôi!
Nội tâm xao động khiến tôi muốn khóc lóc nói với anh, lý do năm đó tôi thất hẹn.
Nhưng lý trí dần quay lại, tôi nhìn người đàn ông trước mặt cũng đang nhìn mình, chớp chớp mắt, lau nước mắt trên mặt.
Giải thích rõ ràng xong thì sao?
Muốn anh ở bên cạnh tôi ư?
Tôi ích kỷ như vậy ư, rõ ràng anh và chị Lỵ có hôn ước.
“Tôi….”
Tôi mấp máy miệng, sau cùng, lùi lại một chút: “Xin lỗi, Kiều Diệc Thần.”
Ánh sáng trong mắt Kiều Diệc Thần dần ảm đạm và vụt tắt: “Cuối cùng là, cái mà em gọi là thích của năm đó, thật sự…chỉ là một trò đùa?”
Tôi không thể trả lời, xoay người chạy đi không quay đầu lại.
Tôi biết, tôi là người hèn nhát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...