Khi về nhà Trịnh Hân cũng không quên mua một ít đồ ăn tối kiểu Á khi cô nhờ Đoàn Khang đưa đi tìm giúp để mời lại hai cô bạn người Pháp cùng nhà.
Sau khi tắm gội xong, Trịnh Hân xuống nhà ăn để chuẩn bị bữa tối, đồng thời cũng gặp hai người bạn, Linda thấy Trịnh Hân thì hỏi han.
“Hôm nay cậu đi học tốt chứ, ngày đầu chắc là phải có nhiều ấn tượng lắm nhỉ.
”
“Hôm nay tớ rất vui, cũng kết bạn được với rất nhiều người nữa.
”
Cả ba cùng háo hức trò chuyện hết bữa tối, họ đều khen những món Á của Trịnh Hân mua đều dễ ăn, không như những gì họ nghe được về ẩm thực châu Á khó ăn cả.
Sau khi về lại phòng, Trịnh Hân nhắn tin cảm ơn Đoàn Khang vì hôm nay đã giúp cô tìm mua đồ ăn.
“Cảm ơn cậu, những người bạn của tôi đều khen nó ngon và rất dễ ăn.
”
“Ồ vậy sao, tôi chỉ chọn những món mẹ tôi hay dùng để tiếp đón những người bạn tại đây.
”
Trịnh Hân sau khi nhận lại được sự phải hồi nhanh chóng của Đoàn Khang cũng tự nhiên không biết phải hỏi tiếp ra sao, bất giác cô chỉ có thể hỏi xem cậu đã ăn tối chưa !
Sau khi nhắn xong, Trịnh Hân đợi một lúc không nhận được phản hồi thì cô để điện thoại sang một bên và lôi quyển giáo trình mới tinh ra để xem, trước kia cô luôn được dạy những cách suy nghĩ, liên tưởng rất nhiều từ người thầy cũ, mọi khả năng và kỹ thuật cô học rất ít, chủ yếu đều là cô có khả năng vẽ bẩm sinh rất tốt, đến nay lại phải học lại từ đầu những nét vẽ căn bản, nó làm Trịnh Hân hơi có chút mất hứng.
Cô ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, bất giác cô lại nhớ về những ngày tháng ở nhà cực khổ luyện vẽ để có thể tiến gần tình yêu hơn, cô tự an ủi mình, ít nhất những ngày tháng đấy không phung phí, cô đã đỗ được Middlesex, tương lai cô sẽ sáng lạn hơn.
Đang trầm ngâm thì cô nhận tiếng chuông tin nhắn, nó làm cô bất giác tỉnh lại trong những đoạn suy nghĩ, cô mở lên xem, là tin nhắn của Quế An.
“Mai em có lịch học không, chị sẽ xuống chỗ em, chúng ta cùng đi chơi vài hôm.
”
Trịnh Hân kiểm tra lịch học, buổi học tiếp theo của cô vào thứ năm, sau hai ngày nữa lận, cô suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với Quế An, hóa ra cô ấy muốn đến Wales một lần trước khi quay về Trung Quốc.
Cô đang xem những hình ảnh về xứ Wales trên mạng thì Đoàn Khang nhắn tin lại, cô ấn vào xem ngay thì lại là một tin nhắn trêu đùa khiến cô bối rối.
“Nhà tôi không ăn tối, cậu có thể làm ơn cho tôi ăn ké một bữa tối được không.
”
Cái tên này lần nào cũng dành trả tiền ăn với Trịnh Hân mà hắn nói cái giọng như là cầu xin một người chân ướt chân ráo tới đây bố thí cho một bữa ăn vậy.
Nhưng Trịnh Hân nghĩ dẫu sao cũng nên cảm ơn cậu ta vì đã giúp đỡ mình rất nhiều từ khi mới tới đây, nên cô đã hẹn khi nào đi Wales về sẽ mời Đoàn Khang một bữa tối.
Trưa hôm sau, sau khi Quế An tới nơi, cả hai đã dùng bữa trưa tại một quán ăn gần đó rồi bắt tàu qua Wales.
Từ London đến Wales cũng không quá xa, đi tàu chắc chỉ mất vài tiếng, họ sẽ kịp đến đó vào cuối chiều rồi tối sẽ đi check in tại khách sạn, một ngày London có nắng nhẹ càng làm cho cả hai người bạn đã lâu không gặp đều có một sự phấn khởi cho chuyến đi này.
Ngồi trên tàu, cả hai cùng trò chuyện, Quế An vừa chụp ảnh qua khung cửa sổ, vừa nói.
“Hình như trước đây em cũng rất từng rất thích đi ngắm cảnh, nhưng từ lúc em quyết tâm thi vào Thượng Hải gần như đã là lâu lắm rồi mới có dịp em ra ngoài dã ngoại thế này nhỉ.
”
Trịnh Hân đang chăm chú đọc sách cũng ngước mắt theo phản xạ nhìn ra ngoài, con tàu đang đi qua một vùng nông thôn thơ mộng, những căn nhà một tầng có mái sặc sỡ tiếp nối nhau, những cánh đồng ngô bạt ngàn trải dài theo ray tàu.
Ôi quang cảnh mà những họa sĩ như cô luôn thể hiện trong tranh của mình, nhưng giờ đây khi tận mắt chứng kiến lại chẳng có quá nhiều rung cảm, quãng thời gian qua đã gần như giết chết đi trong cô những cảm xúc, những rung cảm thuần túy nhất.
“Vâng, cũng lâu lắm rồi, em còn quên mất là mình cũng từng rất thích ra ngoài, chị đem theo giấy và màu không, em mượn nó được chứ ?”
“Em muốn vẽ sao ?”
Quế An vừa hỏi vừa lấy giấy và màu ra.
“Em muốn lưu lại cảm xúc lúc này, chắc phải lâu lắm nữa em mới tìm được cảm giác như thế.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...