_ Yêu? Sao anh lại không bảo vệ được chị ấy?
Câu hỏi này đã khiến tâm trí anh đông đặc. Anh phải trả lời sao? Do anhvô tình hay chính cô gái ấy đã vùng chạy khỏi bàn tay bảo vệ của anh? Cô để lại cho anh một vết xước trong tim. Không bao giờ liền mài. Nó cứhay ám ảnh lấy anh. Tim anh chảy máu. Không bao giờ ngừng được. Cô nhẫntâm rạch vào tim anh một vết cắt dài, rồi lạnh lùng bỏ mặc anh trong dằn vặt và đau khổ thế này.
Tiếng khui nắp lon bia. Anh hớp một ngụm. Sản phẩm tạo ra từ lúa mạchnày mang cho tâm hồn anh chút ngà ngà, cho khoảng trời riêng trong lònganh chao đảo. Anh hận không thể phá tan khoảng trời tươi đẹp ấy để xoábỏ được dáng hình của người con gái kia trong lòng anh.
_ Ừ, tại anh vô dụng. Được rồi chứ? - Anh cười, che đi vẻ khổ đau của mình.
Linh vẫn không buông tha, hành động vô tình này lại cứa vào lòng anhnhững vết cào mới chồng chéo lên những vết thương cũ chưa lành.
_ Vì sao chị em chết?
_ Tai nạn giao thông.
_ Không phải! - Linh cau mày. - Em hỏi động cơ gì để chị phải mất mạng như vậy?
_ Em biết mà! Candy vì bảo vệ nhóc Thi, em trai của em.
Lớp da trên trán nhăn lại thành những vết hằn, tuổi trẻ vẫn chưa khắcsâu đậm lên những nếp gấp đó, khiến đó chỉ như một đường xiêu vẹo cạnkhô trên lớp da, bắc ngang qua vầng trán ưu tú. Linh mất kiên nhẫn:
_ Không! Đừng chối quanh nữa! Vì sao chị em lại bị thủ tiêu, chắc anhbiết rõ mà! Em chỉ muốn nghe chính miệng anh kể rõ ràng mọi thứ. - Cậuthành thật. - Hãy kể cho em. Như em đang xin anh một yêu cầu duy nhất.Giúp em!
Yêu là một đau khổ. Thế mà con người lại thích lao vào cơn lốc này. Tình yêu như thuốc phiện, đem cho người ta hương vị ngọt ngào, nhưng khi nóbiến mất lại khiến ta hoá điên dại, vật vã, đau đớn. Sao mà Chí Linhmuốn thấy anh đau ra mặt thế này? Anh chỉ muốn gặm nhấm nó một mình anh. Trong những đêm cô đơn, anh sẽ nhớ đến ngày thơ ấu, khi mà chỉ còn anhtrơ trọi trên cõi đời, khi anh đau xót nâng niu dáng hình xưa cũ trongtrí nhớ. Thế mà tim anh vẫn đau quằn quại. Chẳng lẽ giờ anh lại cấtgiọng van xin người thiếu niên kia buông tha cho anh? Chỉ vì anh sợngười khác trong thấy vẻ yếu đuối của mình.
_ Sao tự dưng lại đòi nghe? Ai bảo em những điều đó?
Tròng mắt đen như một hố sâu ma quỷ trong đêm đen. Đôi mắt đẹp như mộtviên ngọc trai đen trong sáng. Alex bắt gặp ánh nhìn trong veo đặc trưng trong đáy mắt của Linh. Hai chị em cậu có đôi mắt đẹp hệt nhau. Đềuthanh tân. Đều trong trẻo. Nhìn vào nó, ta chỉ mang lại một cảm giácbình yên khác lạ. Như được đưa tay vuốt lấy bộ lông mềm mượt của một chú mèo. Đáy mắt của hai chị em họ đều mang vẻ đẹp thanh bình, ấm áp. Anhmuốn nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia đang nhìn vào anh. Nhưng anh sợ lại bắt gặp cô gái mà anh yêu có cái nhìn trong vắt như thế từ đôi mắt đó.Nó sẽ khiến anh loạn trí. Anh muốn vồ lấy ánh nhìn kia mà ôm ấp cho thoả nỗi nhớ nhung.
_ Do em đã mất bao năm để tìm kiếm sự thật, và anh biết đó, em đã ngheđược điều mà em cố không tin. Jonny đã kể cho em biết một phần. Em muốnnghe anh kể. Em tin anh.
Lại vương vấn trong màn đêm một tiếng thở dài phiền muộn. Anh muốn đemnỗi cắn rứt của mình tàn úa theo màn đêm kiêu hãnh này. Cho nó phai tàn. Như một lớp bụi, dễ dàng lau sạch đi. Rồi sau đó sẽ mờ nhạt khỏi tâmtrí anh. Đừng bắt anh khổ sở thế này!
_ Em muốn nghe gì? - Anh nói, mang theo chất giọng mệt nhoài.
_ Em muốn anh kể lại quá khứ. - Linh ngồi thẳng dậy, thái độ tôn trọngngười đối diện nhất, tai cậu dõng lên, sẵn sàng lắng nghe. - Bắt đầu từcái lần chị em đã xin anh giúp đỡ việc khai quật một thi thể bí mật.
Anh nheo mắt, chần chừ.
_ Người đó là mẹ kế của em?
_ Không! Trong hoàng tộc chả ai thừa nhận đâu! Cả anh, chị Candy vàJonny đã làm thế nào để xác minh được bà Linh Lan bị sát hại bằng KaliCyanua?
Anh mím môi, những ngón tay xoa vào nhau, cân nhắc.
_ Anh hứa với Candy là không nói với ai cả.
_ Em phải tìm ra sự thật! Anh muốn biết chị ấy bị ai thủ tiêu không? - Màu mắt đen tuyền dán vào anh, sâu sắc.
Trong đôi mắt lam ngọc có những ánh nhìn phức tạp.
Anh phải làm sao đây? Lời hứa này, anh hứa với Candy những gì? Anh nhớkhông? Vì sao anh giã từ Q? Vì sao anh bỏ mặc mọi thứ? Không phải vì emsao, Candy? Cô gái mà anh yêu nhất, sao giờ đây anh phải rơi vào tìnhhuống khó khăn thế này? Em có muốn để em trai em biết được không? Sauvách tường mỏng che đi tội ác này chỉ được sơn phếch màu mè cho đẹp,ngoài ra, kì thực, sự thật là thứ mà không ai nên biết. Vì nó chỉ đượcphủ ngập từ màu máu đỏ tươi, tang tóc.
Anh phải làm sao đây, Candy?
_ Vậy thì... - Anh vẫn trầm mặc. - Anh sẽ nói, bằng tất cả những gì anh biết.
Quá khứ như một cuộn băng trắng đen quay ngược, anh đang phải buộc những dòng kim thời gian xoay ngược chiều chuyển động của nó. Cõi yên bình có đôi mắt anh yêu, đôi mắt âu yếm, vẫn thường e lệ. Sâu xa trong ký ức là một khoảng trời bị bỏ hoang. Anh yêu khoảng trời đó. Nhưng cũng khôngmuốn ôm ấp nó trong lòng. Anh đau! Vì anh yêu. Yêu rất thật!
Người con trai giương mắt nhìn anh, tràn đầy chờ mong. Cậu im lặng, muốn lập tức biết được sự thật.
_ Một ngày lâu lắm rồi... - Anh mở đầu bằng một trạng từ mang hàm ý thời gian đã quá xa xôi. - có một lần, Candy bỗng kéo anh vào phòng kín, cômang một nét khẩn thiết vô cùng. Anh đoán, là một chuyện hệ trọng. Vàanh đoán đúng, là một việc rất quan trọng. Candy muốn anh giúp một việc, công việc khá nguy hiểm - cùng cô lén lút đến Việt Nam để khai quật một thi thể. Và em biết đấy, lúc đó, chị em và anh mới trạc tuổi em hiệntại, Q vẫn chưa cho phép bọn anh được đề nghị khai quật một thi thể, vìchưa đủ tuổi. Đặc biệt, vì nó còn liên quan tới nhiều vấn đề nhạy cảmnhư tín ngưỡng và pháp luật, chính thế mà chị của em mới liều lĩnhthuyết phục anh tham gia việc này. Candy quá táo bạo!
_ Anh dễ dàng chấp nhận thế sao? - Linh cau mày.
_ Không, anh từ chối. - Alex Baxter lắc đầu. - Vì anh không muốn chị ấyliều mạng vào một việc nguy hiểm như vậy. Bọn anh sẽ bị kỉ luật. Nhưngmà...đôi mắt ấy quá khẩn thiết, quá đáng thương. Anh không chịu được bờvai nhỏ bé đó phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Cô ấy có tính cáchcương trực, quyết đoán trong công việc nhưng lại mong manh, yếu đuốitrong con người thật sự. Anh gật đầu, anh hối hận với cái gật đầu đó. Vì nó đã đẩy chị em lao vào cái bí mật khủng khiếp kia. Đẩy cô ấy ra đimãi mãi.
Và rồi anh kể, bằng tất cả những gì anh được biết cho Chí Linh nghe.Chàng trai bên anh ngoan ngoãn chăm chú, những hơi thở đều đặn luôn baobọc bởi sự cẩn trọng tuyệt đối. Như chỉ cần sơ suất, hơi thở mạnh hơn tí sẽ khiến cả màn đêm này vỡ vụn ra.
Anh kể, bằng một quá khứ hiện thực mà anh đã trải qua. Anh nói cho Linhbiết cái cách anh, Candy và Jonny đã thực hiện cái điều điên rồ là layđộng sự yên nghỉ của người đã khuất thế nào. Cuộc hành trình trong mộtđêm không trăng, ly kì, gay cấn, như là buôn lậu một chuyến hàng cấm.Cái độ tuổi sốc nổi có thể vì một ánh mắt của cô gái mình thương mà laovào một công việc nguy hiểm, không cần nghĩ tới hậu quả. Cái thời ấy,anh có thể cùng cô ngồi chung một chuyên cơ để lẻn về một đất nước xalạ. Rồi trong cái đêm tối mù mờ cùng cuốc và xẻng cùng cô hì hục đào bới một ngôi mộ mới chôn cất, vừa hạ huyệt chưa đầy 24 tiếng. Lần đầu tiênanh tiếp xúc với một tử thi đang trong tình trạng phân huỷ dữ dội nhưthế, cả cái xác dội lên cái mùi tanh phát nôn và thoang thoảng hươnghạnh nhân của người chết bị nhiễm kịch độc.
Bên cạnh anh và cô, đứa bé chưa đủ 8 tuổi giương đôi mắt tròn xoe đứngnhìn, cái cách nó nhìn bình thản và trơ lì của nó khiến anh phát khiếp.Nó như một con quái vật bé nhỏ đang trơ ra nhìn hai đứa trẻ nhĩn tuổihơn mình đào bới sự thật lên. Nó điềm đạm như một vị quản lý đang dõimắt theo những nhân viên đang làm việc hết công suất. Anh nhớ ánh mắtsáng quắc trong đêm nhìn anh. Và cả đất nhám rơi vào khoang miệng. Anhnhớ bàn tay đổ máu, sưng phồng vì dùng cuốc chưa quen. Khi cô gái kiamạnh mẽ gạt bỏ những đám cỏ lù xù che quanh ngôi mộ, cái cách cô dùng cả cánh tay moi, xới, đào, gạt đất lên. Cả ba đứa trẻ cùng cố sức kéo cáiquan tài lên khỏi huyệt. Và khi hồi hộp nạy nắp quan tài ra, cái mùi hôi thối xộc vào mũi không chịu nổi. Trong đêm tối đó, gần đó, vẫn trongnghĩa trang, ngọn lửa "ma" đốm xanh bay lượn rùng rợn, cái khí phosphotrong xương người mới chết ồ ạt xông ra khỏi đất, phải ứng với không khí thành những đốm lửa lập loè kinh dị. Như là vẫn nghe thấy tiếng mèohoang bên tai, tiếng cú mèo kêu ảm đạm và bóng quạ đang bay qua đỉnhđầu. Tất cả là một ký ức quá sâu đậm, dữ dội khắc lên trong vỏ não củaanh, không thể nhạt phai, vì quá ấn tượng. Ăn cắp xác người ngay trongđêm, trả nó vào rạng sáng với vẻ nguyên trạng. Một đêm lao lực với việcđào mộ, ăn cắp xác, đưa đến phòng khám nghiệm bí mật, phẫu thuật, và trả lại cái xác về với mộ khi trời chưa kịp sáng. Chỉ trong 24 giờ ngắnngủi, ba con người như siêu nhân. Dù mồ hôi tuôn đẫm áo, ướt đầy mặt,chảy xuống mắt cay xè, rơi tọt vào miệng mằn mặn, những cánh tay vẫn đào và đào, mổ, phân tích kết quả, và lại đào và đào. Anh muốn té xỉu vìmệt. Sao cô gái cạnh anh mạnh mẽ đến vậy? Nhưng quyết tâm là động lựckhiến cô không biết mệt.
Cô làm với vẻ hăng say sáng ngời trong đôi mắt. Lý tưởng vạch trần sựthật của cô đã đốt cháy mọi mệt mỏi, sợ hãi, thắp lên một nhiệt huyếtvững bền. Cô làm người bên cạnh cảm nhận cảm thấy yên lòng.
Có kết quả khám nghiệm, sự thật rõ như ban ngày. Đó là lúc anh và côvướng vào những lần bị đe doạ tính mạng. Nắm giữ bằng chứng tố cáo trong tay, cả hai bị trở thành đối tượng bị truy sát của thế lực bí mật. Côbắt anh giữ kín cái bí mật kinh hồn này, không được phép khai cho nhữngkẻ muốn phi tang chứng cứ. Tìm cách bảo quản nó để có ngày công bố. Vàcô, cô hi sinh vì cố bảo vệ bí mật này. Đôi phần, anh biết kẻ sát hại cô chính là người đàn ông có tên MR. M, và anh không thể tìm hiểu thêmđược gì. Mọi thông tin đã bị bưng bít. Vì bảo vệ tập hồ sơ tố cáo tội ác của kẻ bí mật, anh cố nuốt nước mắt vuốt mặt cô gái mình yêu. Tự độngtừ bỏ công việc pháp y. Lao vào kiếm tìm chứng cứ tố cáo kẻ đã nhúng tay vào cái chết của cô gái yêu dấu. Đến giờ, anh vẫn ám ảnh mãi những điều đó, không thể quên, không thể từ bỏ.
Nguyễn Chí Linh bàng hoàng nghe lại những gì anh kể. Ráp nối với nhữngsự thật mà bản thân đã tự khai thác được trở nên thành một bức tranh khá hoàn thiện về những cái chết liên hoàn, bất bình thường của những người quanh cậu trong nhiều năm qua. Mọi chuyện dần đã sáng tỏ.
Khi câu chuyện kết thúc, Alex lững thững đến tủ quần áo, lục kiếm tậnđáy vali một tập hồ sơ giấy dầu đã ố màu, nơi cất giấu những bằng chứngmà anh đã tìm hiểu được. Anh giao trọn cho Linh, tin tưởng tuyệt đối.
_ Hãy giữ lấy thứ này, anh nghĩ nó sẽ có ích cho em.
Linh nhận lấy tập hồ sơ, chớp mắt. Chiếc USB hình thập tự trắng được cậu giấu nhẹm đi từ lúc người đối diện trở về phòng.
_ Đây là...
_ Thứ anh dùng mạng để bảo vệ trong suốt những năm qua. Hãy giữ kĩ nó.Em nhớ nhé. Vì có cả tâm huyết của anh và chị của em trong đấy.
Linh run tay, đón lấy bao giấy dầu, xúc động. Thế là lại có thêm một bí mật được cậu khai quật lên, đưa ra ánh sáng.
_ Cảm ơn anh đã giúp em, Alex.
_ Phì...hì hì... - Anh bật cười. Vỗ vai Linh. - Anh giao cho người anhthấy yên tâm nhất. Hi vọng em sẽ sử dụng nó đúng mục đích.
Linh gật đầu.
_ Em hứa mà! - Cậu cũng đặt tay lên vai anh. - Những chuyện sau này hãy để em lo liệu. Đừng lo lắng!
Trong màn đêm, nhiệm vụ trao tay người, niềm tin gửi cậu em như ruộtthịt, bí mật gửi cho kẻ đi săn. Và...những điều từ những gì mà Alex đãđưa cho cậu sẽ là một số vốn để cậu cược cho ván bài sinh tử này. Hếtsức quan trọng. Hãy tin cậu sẽ chiến thắng!
_ Black chưa về sao anh?
_ Cái con nhím đó trốn khỏi vòng kiểm soát của anh rồi! Giờ chả biết nó ở đâu, đã về Việt Nam chưa nữa! - Anh thở dài, lo lắng. Hiểu Minh vẫn hay làm anh lo lắng như thế.
Tập hồ sơ được giấu trong lớp áo hoodie, nhìn cậu bình thường như lúclẻn vào đây, chẳng mang theo được thứ gì ra, không thể nói cậu là mộttên trộm được. Vì cậu biết cách êm lẹ đột nhập vào một nơi bị bảo vệ gắt gao. Đối với việc lẻn vào phòng anh thế này chỉ là việc cỏn con. Kỹnăng từ Q đã dạy cho một gián điệp điều tra như cậu những điều đó.
_ Bảo nó cẩn thận, xung quanh chúng ta luôn có nguy hiểm chực chờ.
_ Anh sẽ cho người gấp rút tìm ra Black Demon ngay đây. Anh lo lắm rồi!
Cậu cười nhẹ, chào anh, cuộc đối thoại dừng tại đó. Sẽ đúng lúc để thoát khỏi đây vào ngay thời gian này, vì cậu không muốn gặp rắc rối.
Anh chỉ nhìn, cười theo, tiếc nuối ánh mắt đen trong kia. Alex tự nhủthầm, khi gặp Linh thì anh sẽ đeo kính đen. Anh sợ nhìn vào mắt Linh.Anh sợ ngỡ cậu nhóc kia là cô ấy mất. Anh sẽ loạn trí! Không được nhìnvào mắt Chí Linh!
Cái bóng đen nhanh nhẹn luồng lách trong đêm tối, không một camera nàoquay được hình ảnh cậu đột nhập vào. Đến và đi nằm trong sự im lặng hoàn hảo.
Sắp có một tội ác được vạch trần!
***
Bóng đêm đặc quánh như một thứ dầu hắc quệnh vào không gian. Mây đenngập bầu trời, ép mặt trăng khuyết nghẹt thở trong một màu tối tăm.
Ánh mắt Hiểu Minh nhìn trân trân vào một ngôi nhà. Đây là nhà của Dolly, cô bạn gái thân thiết của người cậu phải bảo vệ. Bên trong đó, có tiếng cười nói ồn ã, tiếng karaoke vui nhộn văng vẳng thoát ra ngoài. Có lẽlà một buổi party tụ hội của một nhóm bạn thân. Mà cậu biết chắc rằng,trong đó có Di và Apple, hai người có liên quan tới cậu. Buộc cậu phảiquan tâm. Họ thật vui. Cậu cũng thèm tham gia vào buổi tiệc đấy, nhưngkhông thể.
Ngồi trong chiếc Bungatti đen lẫn dễ dàng trong bóng tối, ánh mắt nâu đỏ phát ra những ánh nhìn ghen tị với cuộc vui kia. Ước gì, cậu được chơivui như vậy.
_ Hừm, cứ tận hưởng cái cuộc sống bình yên này thêm chút nữa đi. Các bạn à, sắp tới lúc mọi thứ trở về với trục quay của nó, và những niềm vuinhỏ bé thế này sẽ tan biến. Trả các bạn về lại bóng đêm, như tôi.
Trong tay cậu, một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận, trong chiếc hộp đólà lọ cốt của người quá cố - mang theo một bí mật quan trọng không phảiai cũng biết. Cậu sẽ giữ nó đến khi cô gái ấy hoàn toàn đủ bản lĩnh đểchống chọi với các thế lực xấu xa. Đây là cội nguồn của cô.
Khoảng lặng yên ắng, đến lúc cậu đã đủ bình tâm để đối mặt với mọi chuyện.
Giờ đây, Hiểu Minh sẽ cứng cáp và vững vàng hơn. Vì cậu gần như đã hiểurõ trò chơi của những người nằm lại trong quá khứ gây lên những hậu quảgì. Giờ cậu, cùng tất cả những hậu duệ của họ sẽ là những người dọn dẹphậu quả đó.
Khoảng cách giữa tìm hiểu một vấn đề rồi tìm cách giải quyết vấn đề, xong rồi thu dọn tàn cuộc không phải là một thời gian ngắn.
Phải kiên nhẫn. Thật kiên nhẫn. Cậu không mù mờ như trước, gần như 80% sự thật đã được vẽ lại trong tâm trí cậu. Rất rõ ràng!
[Bạch Hàn Băng, xin lỗi cô, nhưng chính cô sẽ là một nước cờ quan trọngtrong ván đấu này. Tôi thề sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá, vì cô đang nắm giữ chìa khoá của chiếc hộp tội ác trong quá khứ. Hãy tin tôi!].
Màn hình di động chợt phát sáng, có một số lạ gọi vào máy cậu. Tự dưngMinh thấy lạnh toát sống lưng. Dường như cậu cảm thấy có điều gì đó bấtbình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...