Damian đứng ngây như phổng. Lại một lần nữa anh bị cướp đúng số tiền đó. Lúc này, lời cảnh báo của Casey khi hai người ngồi bên đống lửa đêm qua hiện ra trong đầu anh, rõ ràng từng lời một
“Có lẽ số tiền Vince và Billybob đã lấy của ông hiện đang ở trong người bọn chúng hoặc ở trong túi yên ngựa. Tốt hơn ông nên lấy lại ngay lúc này đi vì chưa chắc cảnh sát trưởng sẽ trả nó được ngay cho ông. Tôi đã phải chờ đợi hơn tuần lẽ để nhận một món tiền thưởng đấy. Tôi cho là người thi hành luật pháp và công việc giấy tờ không ăn khớp với nhau
“Không sao”, Damian đã trả lời “tôi có tiền chuyển khoản trong ngân hàng. Tôi cần đến đó ngay khi …”
“Tôi sẽ không làm vậy nếu là ông”
“Sao?”
“Hãy làm theo lời tôi, Damian. Ông nên tránh xa các ngân hàng khi tới Coffeyville”
Sau đó Casey chuyển sang đề tài khác. Damian đã tìm được tiền của mình trong túi yên ngựa của gã Vince và bây giờ lại phải đưa chúng cho một tên cướp đang ở ngay trong ngân hàng
Ba gã có vũ khí xông vào ngân hàng Condon. Chúng chĩa súng vào các khách hàng và nhân viên, bắt giao nộp tiền bạc, nữ trang
Cả ba còn khá trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, hai tên đeo râu giả. Thế nhưng bọn này thật sự đáng sợ. Ánh mắt chúng thể hiện ý định giết chóc không hề đắn đo nếu như ai đó muốn chống đối. Chắc chắn vụ cướp được sắp đặt tỉ mỉ từ trước
Một lần nữa, Damian vô phương chống đỡ vì không có vũ khí. Anh đã giao nộp cho cảnh sát trưởng khẩu súng của Vince
Lại bị cướp lần thứ hai. Thật quá sức tưởng tượng. Ngay giữa ban ngày và ngay giữa trung tâm thị trấn đông đúc thế này? Rõ ràng cậu bé kia biết việc này sẽ xảy ra. Casey đã cố cảnh báo Damian. Nhưng anh cho rằng cậu quá cảnh giác … hay chỉ muốn dọa anh. Bọn cướp đã chờ đợi và xông vào đúng lúc ngân hàng vừa mở cửa. Khách hàng bị cướp sạch. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó, không có ai bước vào ngân hàng. Rồi Damian nhìn thấy một người bên ngoài nhìn chăm chú qua cửa sổ. Hẳn là anh ta thấy súng ống và hiểu được những gì đang xảy ra. Ngay sau đó, tiếng còi báo động vang lên bên ngoài
Một tên cướp bực bội chửi thề, tên kia mặt mũi tái nhợt. Chúng vừa bỏ chạy ra cửa chính vừa nhả đạn. Người dân thị trấn khá tích cực trong việc bảo vệ tiền bạc của mình. Các tay súng có mặt dọc theo đường phố. Cảnh tượng hỗn loạn bao trùm
Những người trong ngân hàng nằm rạp cả xuống khi nghe tiếng súng đầu tiên. Riêng Damian thì không. Anh mon men ra cửa và quan sát đường phố. Thêm hai tên cướp có vũ khí khác chạy ra từ ngân hàng Quốc Gia I cùng số của cải cướp được. Một người đàn ông bước vội tới chặn bọn chúng, bị bắn gục ngay. Vài giây sau, hai người dân nữa bị bắn chết khi họ cố len vào đúng con đường bọn cướp đang đào tẩu
Một viên đạn bay qua tai, gần đến nỗi cảm thấy đau nhói, Damian mất bình tĩnh. Nhưng anh không có chỗ nào để trút nỗi giận dữ bung lên cho tới khi nhìn thấy Casey đuổi theo hướng bọn cướp
Casey chạy đến ngõ hẻm, nơi bọn Dalton giấu ngựa, cách ngân hàng một tòa nhà thì nghe tiếng súng nổ và thấy Emmett Dalton ngã nhào khỏi lưng ngựa
Cuộc đấu súng chỉ kéo dài năm phút nhưng có đến bốn người chết, kể cả viên cảnh sát đấu súng với tên Grattan Dalton trong hẻm. Bọn cướp còn lại đã lên được ngựa nhưng những viên đạn vẫn bay tới tấp về phía chúng
Robert Dalton, Grattan Dalton, Charley Pierce và George Newcomb đều bị bắn chết. Chỉ mỗi Bill Doolin, tên cướp đã vô tình lộ ra kế hoạch cướp ngân hàng, là không thấy đâu. Thực ra sáng hôm ấy, con ngựa của hắn bỗng đi khập khiễng nên hắn bị bỏ rơi lại phía sau. Vì vậy, hắn thật sự không biết gì về cái chết của đồng bọn. Sau đó, hắn vẫn tiếp tục hành vi phạm pháp với băng nhóm mới do hắn lập ra. Còn hôm đó, Emmett Dalton là kẻ duy nhất sống sót, hắn bị lãnh án chung thân tại nhà tù an Kansas ngay khi bình phục vết thương
Nhìn trừng trừng vào quang cảnh tang thương, Casey cảm thấy thực sự tức giận. Lẽ ra nàng có thể cứu được những con người vô tội này. Lẽ ra nàng có thể ngăn chặn và vô hiệu hóa được bọn cướp, đổi lại, quá lắm chỉ là vài vết thương nhẹ và điều đó chắc cũng làm cho bọn chúng phải đầu hàng
Nàng có thể ngăn chặn được nếu đến Coffeyville sớm hơn,nếu không có thêm cả đống hành lý thừa thãi kia
Damian và hai tên cướp đáng nguyền rủa của anh ta
Nếu chỉ có Billybob thì không có gì đáng ngại đối với nàng. Bọn chúng có thể làm chậm chuyến hành trình một chút nhưng nàng không nhất thiết phải đi tìm thức ăn cho chúng vào sáng hôm đó. Không có gì phiền phức nếu hai tên này bị bỏ đói và nàng vẫn có thể đến thị trấn đúng giờ
Nhưng Damian lại là một vấn đề khác. Nàng không nỡ bắt anh phải nhịn đói. Trong suy nghĩ của nàng, những người cao lớn thường hay mau đói và người miền Đông thì thường không thể tự lực trong những chuyến đi dài. Nàng đã đảm nhận trách nhiệm đối với Damian khi cho phép anh ở chung lều. Điều này có nghĩa là nàng phải quan tâm chăm sóc anh ta
Nhưng anh ta không nên có mặt ở đây. Một người thành phố như anh ta không nên đến miền Tây hoang dã này. Nhưng anh ta đã ở đây, và nàng có thể đổ lỗi toàn bộ sự thất bại này lên vai anh ta. Thật là may mắn cho anh ta vì lúc này không ở trước mặt nàng, nếu không nàng có thể sẽ bắn cho anh ta một phát vì nàng đang ở trong tâm trạng đau lòng
Và rồi Damian xuất hiện …
Casey thấy anh lao tới, một tay túm lấy áo nàng, tay kia giơ thẳng về phía mặt nàng
Lẽ ra lúc đó Casey nên kêu to để yêu cầu sự giúp đỡ nhưng lại lưỡng lự. Nàng nghĩ anh không định đánh nàng. Và nàng đã đúng với niềm tin sắc đá của mình. Damian làu bàu giận dữ rồi buông tay khỏi người nàng song vẫn đầy tức giận nhìn thẳng vào nàng
Casey không biết Damian gặp phải vấn đề gì trong khi chính nàng cũng đang giận dữ không kém. Không do dự, nàng giáng cho Damian một cái tát nhưng không được chính xác lắm vì anh khá cao lớn. Và tất nhiên, việc đó khiến anh ở sát gần nàng hơn. Không cần đợi xem phản ứng của anh thế nào, nàng rút luôn súng ra. Damian đứng sững, hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt anh đỏ bừng bừng trong cơn giận có kìm nén
Thật quá đủ rồi, cơn giận của Casey giảm bớt dần và nàng lại đã ở thế chủ động. Cho anh ta cái tát kể cũng giúp ít được tí chút, nhưng hình như anh ta không đau vì nàng đã đánh bằng tay trái và đang phải cố lờ đi bàn tay trái đau nhói
“Cậu thật sự biết rõ vụ này phải không?” anh nghiến răng hỏi
“Cân nhắc cho kỹ nhận xét của ông đi nhé”
Giọng nói điềm tĩnh càng khiến anh điên tiết. “Cậu biết rõ ngân hàng sẽ bị cướp phải không? Đúng không nào?”
Casey không trả lời cho câu hỏi mà chỉ nói “Chúng ta biến khỏi đây thôi, anh chàng mới đến”
Hơn nửa số dân trong thị rấn đang chen chúc trước ngỏ hẻm tò mò quan sát hai người. Nàng đẩy Damian vào trong một cửa hiệu tương đối vắng vẻ bên cạnh, ông chủ cũng là người hiếu kỳ về mọi chuyện có liên quan đến vụ đấu súng vừa rồi
Damian nhắc lại câu hỏi ngay khi nàng đóng cửa. Và lúc này chẳng còn lý do gì để từ chối trả lời, nàng cộc lốc gật đầu nhưng không làm cho anh hài lòng. “Làm sao cậu biết?”
Chẳng có lý do gì bắt nàng phải giữ kín điều bí mật lâu hơn. “Vài tuần trước tôi vô tình có mặt trong quán rượu ổ chuột ở phía nam và nhận ra một tên trong băng cướp này.Tôi đã định bắt hắn nhưng chợt nghe hắn ba hoa”
“Về vụ cướp ngân hàng ở đây?”
“Đúng”
“Hắn nói về việc đó ở nơi có thể bị nghe trộm”
“Hắn không biết bị nghe trộm. Khi muốn, tôi có thể rất giỏi trong việc đánh lạc hướng. Hơn nữa, hắn đang say bí tỉ”
“Vậy cậu biết chính xác kế hoạch của bọn chúng ở đây mà không hề nói gì. Mẹ kiếp! tôi có thể đã bị giết trong cái nhà băng đó. Cậu không thể hé môi khi chúng ta ngồi nói chuyện đêm qua được sao?” Anh cáu kỉnh
“Tôi chỉ tiết lộ loại thông tin đó cho cảnh sát. Lẽ ra ông cần phải tin tôi và làm theo lời tôi. Đáng đời ông chưa?”
Damian hơi đỏ mặt vì rõ ràng anh đã bỏ qua lời khuyên của cậu ta. “Tôi chỉ định ghé qua ngân hàng vài phút thôi. Tôi muốn chắc chắn mình có thể lấy được tiền ở đây, nếu cần đến. Và bây giờ nhất định là cần rồi vì bọn cướp này đã lại vét sạch tiền của tôi
“Ông đáng bị như vậy vì không chịu nghe lời tôi” Casey lạnh lùng. “Và bây giờ cho phép tôi được thêm vài lời nhé. Trên phố kia có những người vô tội đã chết trong khi họ không đáng bị như vậy. Tôi có thể ngăn chặn được vụ này nếu đến đây từ hôm qua. Lẽ ra chính tôi phải làm thế. Tại sao tôi không làm được? Chính là do ông đã xuất hiện và khiến tôi bị chậm trễ. Điều này cũng làm mất của tôi khá nhiều tiền bạc, hơn mười nghìn tiền thưởng chứ ít đâu”
Damian sững người vì sự chua cay và châm chọc trong giọng nói. “Cậu không thể đổ lỗi cho tôi về những cái chết hay việc mất món tiền thưởng kia. Cậu cho rằng mình có thể bắt được tất cả bọn chúng và không gây ra tiếng súng nào?” Damian chế giễu. “Tôi không nghĩ như vậy”
Casey thở dài “Đó là nghề của tôi mà, ông không nhớ sao? Tôi lần theo dấu vết, truy lùng và bắt giữ những kẻ phạm pháp trong khi bọn chúng luôn tìm mọi cách để trốn tránh. Sẽ tốt hơn nếu tôi tìm được cả băng cướp ở cùng một chỗ. Bọn chúng không đến nỗi ngu ngốc dám rút vũ khí trong khi đang bị một mũi súng chĩa thẳng vào đầu”
“Vẫn có những gã liều mạng đấy. Cậu đang cố tự lừa dối mình thì phải. Thực ra, cậu có thể sẽ tự giết mình nếu cứ cố làm vậy. Nếu hỏi tôi, chắc chắn tôi sẽ cứu cậu bằng cách giữ cho cậu đừng quá gắng sức”
Casey trợn mắt. “Chúng ta không biết chắc được điều gì phải không? Tôi cứ nghĩ sẽ đủ tiền để bỏ nghề sau vụ này, nhưng bây giờ thì không được rồi. Tôi sẽ cho ông lời khuyên cuối cùng, ông Damian ạ. Hãy trở về nhà đi. Ông không thích nghi với nơi này. Ở đây khác xa thành phố của ông. Đừng để tôi gặp lại ông nữa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...