Một tai nạn. Đó là cách Damian gọi nụ hôn đầu đời của nàng ư? Anh đã khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt trong nàng, một cảm xúc thật khác lạ khiến nhịp đập tim tăng nhanh dữ dội. Anh vuốt nhẹ má nàng rồi tách người ra xa
“Đây là một … tai nạn thôi. Và nó sẽ không xảy ra nữa đâu” Anh nói rồi bỏ đi ngay
Casey lặng đi. Damian quay lại bên đống lửa, tiếp tục trò chuyện cùng Luella … như thể không có chuyện gì xảy ra. Nàng lặng lẽ ngồi trong tâm trạng thất vọng
Casey phải đối mặt với một sự thật hiển nhiên. Sự hấp dẫn của Damian ngày càng mạnh mẽ hơn, khiến nàng không thể kiềm chế nổi cảm xúc. Nàng thích nụ hôn của anh. Có lẽ nàng muốn nhận được nhiều hơn nữa nhưng lại không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra sau những nụ hôn
Nhưng việc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì vì nàng không thể có anh trong cuộc đời mình. Anh chỉ là một khách du lịch, luôn mong muốn trở lại với cuộc sống quen thuộc. Nàng biết anh sẽ không bao giờ có thể thích hợp với thế giới của nàng và ngược lại, nàng cũng vậy. Nhưng sự thật đó vẫn không làm tắt đi những ham muốn anh đã khơi dậy trong nàng
Casey biết mình cần phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, không sớm thì muộn họ cũng sẽ đi theo hai con đường riêng. Thật sự anh cũng chẳng chú ý gì đến nàng, nhưng những tai nạn như vừa rồi vẫn có thể xảy ra … nếu như họ không còn đi cùng Luella Miller
Một mặt, Casey vui mừng với sự xuất hiện của Luella vì cô ta làm cho Damian luôn bận rộn, anh không còn biết đến sự có mặt của nàng nữa. Nhưng mặt khác, cảnh tượng hai người nói chuyện vui vẻ bên nhau và cái cách anh luôn tỏ ra sốt sắng đối với cô ta cũng khiến nàng buồn bực
Có lẽ không thể tống khứ Luella như Casey đã định. Hôm sau, khi họ đến thị trấn, chuyến tàu chạy về phía nam với toa riêng của Damian gắn đằng sau đã có mặt tại sân ga, trước họ một tiếng
Tất nhiên, Damian mời Luella đi cùng. Làm sao Casey có thể phản đối vì làm thế khác nào tự thú nhận là nàng ghen?
Vài ngay sau, khi tàu đến thị trấn Fort Worth, cô gái Chicago xinh xắn này dường như sắp vồ được anh chồng chưa cưới thứ chín
Trong những ngày đi cùng nhau, chỉ một lần duy nhất Damian tỏ vẻ khó chịu với Luella khi cô ta nói biết mẹ anh hiện đang sống ở Chicago và bà cũng thuộc trong tầng lớp thượng lưu. Casey nhận thấy Damian rõ ràng không muốn nhắc đến bà mẹ, thậm chí chỉ là vô tình. Nhưng Luella không nhận ra thái độ đó. Cô ta vẫn thao thao, lại còn nói rằng biết cả ông chồng đầu tiên của bà như thế nào, ông chồng thứ hai đã chết vài năm trước ra sao, giờ đây bà trở thành góa phụ đơn độc, sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang, và Damian cần phải đến thăm bà
Cuối cùng anh đột ngột đứng phắt dậy, ra đứng dựa vào lan can giữa hai toa tàu. Casey vẫn ngồi gọn lõn trong cái ghế nhung, lẩm bẩm “Một số người chẳng biết khi nào cần phải ngậm miệng”
Luella không nghe rõ, liếc mắt nhìn nàng. “Anh ấy làm sao thế?”
Casey nhún vai, mỉm cười. “Có lẽ do ở đây quá ngột ngạt đối với ông ấy”
Luella bĩu môi, phe phẩy quạt. “Tôi cho rằng ở đây khá ấm cúng đấy chứ, phải không? Và anh ấy cũng làm cho tôi có cảm giác ấm áp nếu cô hiểu tôi định nói gì?”
Casey không hề muốn hiểu ý nghĩa trong lời nói đó. Ra vẻ không biết đến sự khó chịu của nàng, Luella nói thêm, “Và tôi nghĩ rằng mình cũng có ảnh hưởng tương tự đối với anh ấy. Đây hẳn là tiến triển tốt đẹp. Chúng tôi tạo thành một cặp tuyệt vời phải không?”
Cô ta thật sự muốn nàng trả lòi? Phải thừa nhận Luella xinh đẹp, hấp dẫn nhưng cô ta dường như không hiểu được đàn ông ít khi chịu đựng nổi một phụ nữ chán ngắt và tự phụ. Nếu định yêu Luella, Damian cần phải có nhiều tình cảm đối với cô ta hơn nữa. Nhưng biết đâu Damian lại thích như vậy?
Luella công khai thể hiện hai lối đối xử trái ngược nhau. Đối với Damian thì tỏ ra lấy lòng, làm duyên làm dáng, còn đối với Casey, cô ta không ngại ngùng bộc lộ bản chất nhỏ nhen, cho dù cố ý hay vô tình
Khi tàu dừng lại ăn trưa tại sân ga cuối, cô ta kéo Casey sang một bên, nói nhỏ “Tôi nghĩ cô có thể ghen với tôi, nhưng anh Damian đã bảo là cô không hề quan tâm đến anh. Điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Song rõ ràng cô không phải là người vợ phù hợp của anh ấy. Hơn nữa, khi đã muốn cái gì, tôi sẽ không để cho bất cứ ai ngáng đường đâu. Cố mà nhớ lấy lời tôi, cô bạn ạ”
Casey không thể hiểu vì sao cô ta lại phải nói như vậy nếu đã cảm nhận được vị trí vững chắc của mình đối với Damian. Nàng chưa kịp phản ứng thì Luella đã ngúng nguẩy bỏ theo Damian đi ăn trưa
Đó là hôm qua, còn bây giờ họ đã đến được thị trấn Fort Worth. Casey cho rằng đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Luella Miller
Cô ta cố gắng thuyết phục Damian đi cùng đến nhà ông bác. Casey vội chào từ biệt Luella ngay trên sân ga rồi bỏ đi xem xét lũ ngựa. Sau đó nàng đặt phòng tại một khách sạn rẻ tiền, không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian tìm kiếm Henry Curruthers giữa thị trấn rộng lớn này
Buổi tối, Damian tìm thấy Casey đang ngồi một mình trong phòng ăn nhỏ bé của khách sạn nơi nàng ở. Trước đó nàng có thu thập được vài tin tức và dự định sẽ kể cho anh biết vào sáng mai. Không ngờ gặp anh vào lúc này, khi nàng nghĩ chắc anh còn đang ăn tối với cô nàng Luella
“Tại sao cô ở đây?” anh hỏi ngay khi vừa đến bên bàn
“Vì nó rẻ tiền”
Anh lắc đầu. “Tôi có cần phải nhắc lại cho cô một lần nữa là tôi sẽ trả mọi phí tổn không?”
“Nơi này cũng tốt như những chỗ khác. Ở đây tôi cảm thấy thoải mái, ông Damian ạ”
“Tôi đã đặt cho cô một phòng tại khách sạn đầy đủ tiện nghi cuối phố kia”
“Vậy trả lại đi” nàng trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục ăn “Mà ông đang làm gì ở đây? Cô Luella không mời ông cùng dung bữa tối sao?”
Anh thở dài, ngồi xuống cạnh nàng. ‘Cô ta có mời nhưng tôi từ chối. Thành thực mà nói, tôi không thể nào chịu được cảnh ngồi cả một buổi tối chỉ để nghe cô ta huyên thuyên”
Suýt chút nữa Casey bị nghẹn. Damian vội vỗ vỗ lưng nàng để giúp nàng đỡ ho. Mặt Casey đỏ bừng
“Ông đang bẻ gãy các đốt xương của tôi đấy” nàng cằn nhằn
“Xin lỗi” anh có vẻ bất bình thấy nàng đã không tỏ ra cảm kích vì được giúp đỡ. Rồi anh hỏi “Thức ăn ở đây ngon không?”
“Không ngon lắm, nhưng rẻ”
Anh nhìn nàng chằm chằm rồi bật cười. “Tại sao cái gì với cô cũng cần phải rẻ nhỉ? Tôi biết, cô kiếm được cũng kha khá với cái việc săn tiền thưởng nguy hiểm đó cơ mà”
“Chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ không còn nhiều tiền khi không làm nghề này nữa”
Anh nhìn nàng tò mò “Nghe như cô định sẽ thôi việc vào một ngày gần đây”
“Đúng vậy”
“Để làm gì?”
“Trở về nhà”
“Chắc là để kết hôn và chăm sóc những cậu bé chăn bò con, đúng không?”
Nàng tỏ ra không thèm để ý đến giọng chế nhạo của anh “Không, để quản lý trang trại tôi được thừa kế”
Anh kinh ngạc “Trang trại đó ở đâu?”
“Việc đó không quan trọng, ông Damian”
“Dù sao cũng nói cho tôi biết đi”
“Không”
Damian cau mày, anh không thích nghe lời từ chối và cũng không muốn ngừng câu chuyện
“Curruthers đã đi về phía nam” Casey thờ ơ nói, “hình như tới San Antonio nhưng đó vẫn chưa phải là đích đến cuồi cùng”
Anh nghi ngờ “Bằng cách nào cô có thông tin đó?”
“Tôi đi vòng quanh các chuồng ngựa ở thị trấn”
“Để làm gì?”
“Nếu không rời khỏi đây bằng tàu hỏa như lời thám tử của ông, hắn chắc phải mua một con ngựa. Và diện mạo của hắn cũng khá dễ nhớ”
“Cô cho là các thám tử không biết làm việc đó chắc” Damian làu bàu
“Do tình cờ may mắn thôi. Người đàn ông đã bán ngựa cho hắn đi thăm bà mẹ sống ở bang New Mexico vào ngay hôm sau. Ông ấy đi mất hơn một tháng và đó là lý do tại sao thám tử của ông không biết được”
Damian lắc đầu mỉm cười “Tôi cho là chúng ta sẽ phải ở đây ít nhất một tuần”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Thật không may. Bây giờ hoặc là ông sẽ phải từ bỏ cái trò tán tỉnh ấy đi … hoặc là ông nên để cho tôi làm việc này một mình”
“Không có chuyện đó đâu” anh nói với vẻ không quan tâm mấy tới việc chia tay cô nàng Luella. “Tôi đã nói, khi cô đi tìm hắn, tôi cần phải có mặt ở đó. Tôi muốn mặt đối mặt với kẻ đã giết cha tôi. Thế cô còn biết gì nữa?”
“Hắn đã mua một con ngựa và nó cũng có bộ vó dễ nhận diện như hắn” nàng nói có giọng châm chọc
Anh cố ý lờ đi “Cô đang nói về một con ngựa?”
“Đúng, hắn có hỏi về những thị trấn mới thành lập ở vùng này. Khi ông Melton, chủ chuồng ngựa có hỏi lý do thì hắn cười và bảo cảm thấy thích có một thị trấn của riêng mình. Ông Melton cho rằng đó là ý tưởng khá vĩ đại đối với một con người thấp lùn, nhỏ bé như hắn. Ông ấy có gợi ý cho hắn vài thị trấn phía nam vì hiện nay ngành đường sắt Nam Thái Bình Dương đang xây dựng để mở thêm vài tuyến đường sắt”
“Vậy kế hoạch của cô thế nào?”
Chúng ta sẽ đến thị trấn Antonio và tiếp tục điều tra từ đó. Tôi đoán hắn sẽ đi tiếp về phía tây nếu hắn thật sự đang tìm kiếm một thị trấn mới. Chúng ta có thể tìm được người nhận ra hắn xuất hiện tại San Antonio
“Có tuyến đường sắt tới San Antonio không?”
“Đáng tiếc là có đấy”
Anh mỉm cười vì giọng chanh chua của nàng. “Hãy thú nhận đi, Casey. Toa tàu riêng của tôi thật sự thoải mái đấy chứ?”
Nàng chẳng đời nào đồng ý một điều như vậy. “Tàu lửa sẽ không làm mất thời gian nếu đi theo đúng lịch trình. Sớm mai tàu sẽ khởi hành, nếu ông muốn chia tay hay từ biệt gì thì không còn lại nhiều thời gian đâu”
“Quả thật là tôi đang rất đói bụng” Damian nói rồi gọi người bồi bàn “Hãy mang cho tôi món cô …” anh húng hắn ho và sửa lại “món cậu này đang ăn nhé”
Casey trừng mắt vì sự buột miệng của anh, nàng cảnh báo “Ông không có nhiều thời gian để báo cho cô Luella biết ông sắp rời thị trấn này đâu”
Anh ngả người về phía nàng và vỗ nhẹ lên cánh tay “Đóng vai một bà mối không thích hợp với cô đâu, Casey ạ. Tại sao cô không để tôi tư lo liệu tình yêu của tôi nhỉ?”
Bà mối ư? Nàng chắc chắn sẽ lắp ba lắp bắp nếu cứ cố tiếp tục nói, vì vậy đành im lặng. Nhưng ánh mắt nàng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...