Anh là niềm kiêu hãnh của em

Vu Đồ ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi áo blouse trắng ra mặc áo gió của mình vào. Quan Tại đi theo sau anh, liếc một cái, khinh bỉ bảo: "Từ ngày hẹn hò yêu đương, càng ngày càng ra dáng đấy."
 
Vu Đồ mặt lạnh nhạt đóng tủ quần áo lại, "Quần áo chị dâu mua, anh dám không mặc à?"
 
“Không phải ai cũng như cậu, tôi có nhiều nguyên tắc, không dễ thỏa hiệp đâu nhé, áo sơ mi thoải mái bằng áo thun à?" Quan Tại kiêu ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cũng đúng." Vu Đồ hơi suy tư rồi nói, "Nhưng giờ cứ làm theo ý cô ấy đi, sau này hẵng nói."
 
Cái câu “sau này”...này, Quan Tại dự tính, chẳng lẽ là sau khi kết hôn? Cho nên anh muốn chiều lòng trước, kết hôn rồi mới lộ ra nguyên hình? Giờ Quan Tại nhìn Vu Đồ, cứ cảm giác đó là một tên cặn bã lừa con người ta kết hôn với mình.
 
Vu Đồ mang tài liệu cùng Quan Tại cùng đi về phía văn phòng. Đúng như câu “Người đẹp vì lụa”, Vu Đồ vốn có dáng gầy gò mà cao ngất, thế nhưng lại ăn mặc khá xuề xòa, giờ được Kiều Tinh Tinh cải thiện chút, tư thế đi đứng tiêu sài lại càng bảnh bao hơn ngày trước.
 
Tới văn phòng, Vu Đồ nói: "Hôm nay em và anh cùng tan làm."
 
Quan Tại sau hai năm trị liệu tỉnh dưỡng, vào hai tháng trước rốt cuộc trở lại vị trí làm việc, đương nhiên, anh vẫn không thể đi công tác hay lao động trí óc quá nặng nề, tăng ca một cái là bị phu nhân và lãnh đạo ra lệnh trực tiếp cấm không cho đụng vào.
 
Thế mà tên tăng ca cuồng thế hệ mới này lại muốn tan tầm chung với cậu? Trong lòng Quan Tại lập tức có suy đoán.
 
"Công chúa nhà cậu hôm nay về tới Thượng Hải?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng, chụp ngoại cảnh từ nước ngoài về."
 
"Có rảnh thì dẫn công chúa tới nhà tôi ăn cơm? Vợ tôi nhớ cô ấy lắm." Quan Tại hơi chua chát nói.
        
"Chắc lần này có thời gian rảnh." Mặt Vu Đồ giãn ra, "Nhưng công chúa không thích cách xưng hô này, lần sau ăn cơm anh lại gọi cô ấy như thế, cô ấy sẽ phát giận đấy."
 
Quan Tại và Kiều Tinh Tinh đã nhiều lần gặp mặt, nhưng chẳng biết tại sao hai người nay lại là loại không hợp nhau kiểu mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ ấy, làm Vu Đồ và Thẩm Tịnh vừa bực mình lại buồn cười.
 
Thật ra Vu Đồ cũng có âm thầm kêu Kiều Tinh Tinh nhường Quan Tại một chút, Kiều Tinh Tinh lại không chịu, "Các anh kiên dè để ý vậy có khi anh ta lại không vui, nói gì thì nói em và Quan Tại cũng không thật sự có mâu thuẫn, đùa thôi mà, anh nhìn coi lúc cãi nhau với em, anh ta đầy sức sống đến cỡ nào."
 
Quả nhiên lúc này lông mi Quan Tại run lên, hừ một tiếng: "Bộ tôi sợ chắc?"
 
Vu Đồ nói: "Cô ấy sẽ phát giận lên em, còn nữa, cô ấy cũng sẽ đi mách chị dâu đấy. Hai người các anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn thế?"
 
Lúc Vu Đồ về đến nhà vừa vặn năm giờ.
 

Mở cửa, trong phòng im ắng, trong phòng khách lại có thêm hai cái vali.
 
Anh không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên, người kia đã chui vào chăn của anh mà ngủ, mái tóc dài mềm mại xõa tung trên chiếc gối của anh, chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ tinh xảo, hàng lông mi dài khẽ e ấp, cứ tựa như một mộng cảnh.
 
Vu Đồ đi tới cúi người hôn cô một cái, cũng rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức cô, cô mở mắt ra nhìn một cái rồi choàng tay qua cổ anh.
 
"Muốn nữa."
 
Vu Đồ khẽ cười: "Anh thay đồ rồi ngủ cùng em nhé?"
 
"Ừ, em ngồi máy bay chưa chớp mắt được miếng nào.”
 
Vu Đồ cởi áo khoác tùy tay khoát lên ghế dựa, rồi thay áo ngủ, Kiều Tinh Tinh nằm nghiêng, mắt nhìn chằm chằm vào anh, Vu Đồ liếc cô một cái, đến gần, thò tay qua mà bịt kín đôi mắt cô.
 
Tầm mắt Kiều Tinh Tinh tối sầm lại, sau đó chăn bị xốc lên, cô đã bị kéo vào trong lòng.
 
"Nhìn cái gì?"
 
Giọng Vu Đồ trầm trầm cứ như thể có cái lưỡi câu trong ấy. Kể từ khi ở bên Vu Đồ, Kiều Tinh Tinh đã phát hiện thầy Vu mặt ngoài thì cao lãnh. . . . . . Trên thực tế, ờm, có chút hư hỏng lại có chút phóng túng.
 
"Đã lâu không được ngắm anh cởi quần áo đó~" Cô cọ đầu vào ngực anh.
 
Giọng Vu Đồ lập tức trầm thêm vài độ, "Không phải nói không ngủ trên máy bay à?"
 
Kiều Tinh Tinh không đáp, đôi tay lại bắt đầu không an phận, "Anh bận rộn như vậy sao tập được cơ thế này thế?"
 
"Trong phòng thí nghiệm cũng phải khiêng đồ." Giờ phút này ngôn ngữ đã trở thành dư thừa. Vu Đồ bắt lấy tay cô, hôn lên tóc cô, sau hôn dần xuống dưới từng chút từng chút một, cắn  môi cô. Chờ hôn xong, bắt đầu mở cổ áo cô ra, Kiều Tinh Tinh kháng nghị, "Cởi của anh trước đi, cái nút cộm em quá này."
 
Vu Đồ ừ một tiếng, cởi quần áo mình trước.
        
Một lát sau, Kiều Tinh Tinh lại phản đối, "Anh chậm một chút chứ ~~~"
        
Vẫn cái thói yếu ớt lại lắm ý kiến đó, lúc này Vu Đồ lại không chiều theo cô.
        
Mưa thu tan tác. Kiều Tinh Tinh càng mệt nhọc, Vu Đồ một tay ôm cô, "Lần này được nghỉ bao lâu?"
        
"Ngày mai anh đi làm đi, em phải đi rồi."
        

Cả người Vu Đồ cứng lại, hơi khắc chế hỏi: "Lần trước không phải nói được nghỉ hai tháng à?"
        
"Nhưng mà phim bị quá thời gian quy định hơn một tháng, phải ra nước ngoài quay bổ sung vài cảnh, sau đó thì mấy việc đã nhận trước đó lại đến lúc phải quay rồi."
        
Người đang ôm cô lập tức lặng đi, thật lâu sau, một tiếng thở dài buồn bã từ lòng ngực tuôn ra.
        
Kiều Tinh Tinh chôn đầu vào ngực anh, có chút chua xót, nhưng ngẫm lại ngày mai, lại trộm nở nụ cười.
        
Làm việc bận rộn ở nước ngoài làm đồng hồ sinh học của Kiều Tinh Tinh hoàn toàn hỗn loạn, ngủ thẳng đến chín giờ mới thức dậy. Vu Đồ không ở trong phòng, cũng không có ở phòng khách, Kiều Tinh Tinh đẩy cửa phòng sách ra, quả nhiên, anh đang làm việc trước laptop.
        
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Vu Đồ ngẩng đầu, "Dậy rồi à?"
        
Anh đóng laptop lại đứng dậy, "Anh có để dành cơm trưa cho em."
        
Cơm trưa là món cháo trắng của buổi sáng, mỗi lần cô trở về từ nước ngoài, cũng chỉ muốn ăn cái này. Đương nhiên, trình độ của Vu Đồ cũng đến đó thôi. Kiều Tinh Tinh ngồi trong phòng ăn cháo, ăn một hồi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
        
Thầy Vu có phải quá bình thản không vậy, theo như bình thường, nếu ngày mai cô phải đi, lúc này không phải là bất kể ngày đêm hay là chuẩn bị làm ngày làm đêm để bù à?
        
Nhưng giờ thầy Vu....
        
Cô liếc liếc phòng khách, vậy mà đang đọc sách? !
        
Kiều Tinh Tinh mang chút nghi ngờ đi súc miệng, ngẩng đầu lên nhìn  gương, cô cảm giác cô tìm được nguyên nhân rồi.
        
Ngồi máy bay hơn mười mấy giờ, tới nhà anh liền ngã đầu ngủ, sau đó lại vận động thể lực nữa chứ, giờ cô thật sự hơi xuề xòa á.
        
Kiều Tinh Tinh vội tắm rửa một cái, chăm chút bản thân cho sạch sẽ, nhưng mà chờ cô thổi khô tóc đi ra, Vu Đồ vẫn đang đọc sách, chỉ là địa điểm chuyển qua cái giường, nghe được tiếng của cô, ánh mắt anh cũng chưa nâng lên cái nào.
        
Kiều Tinh Tinh đi đến bên giường, "Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em xong rồi."
        
"Tắm trong buồng vệ sinh ở ngoài rồi."
        
"À... Anh buồn ngủ?"
        
"Ừm, trước đó tăng ca liên tục, hôm nay đi ngủ sớm một chút."

        
Nói xong Vu Đồ để sách xuống, vươn tay tắt đèn đi, "Em cũng cố đi ngủ sớm đi, điều chỉnh múi giờ lại."
        
Kiều Tinh Tinh: "..."
        
Kiều Tinh Tinh làm sao ngủ được, lăn qua lộn lại ở trên giường. Không phải Vu Đồ giận đó chứ, mà không đâu, anh cũng không phải chưa từng cho cô leo cây mà.
        
Ngoài cửa sổ có tia sáng le lói xuyên qua bức màn chiếu vào, khó khăn lắm mới có thể thấy rõ bóng dáng lờ mờ của người bên gối. Vu Đồ nhắm mắt lại, cứ như thể đã ngủ say giấc rồi. Kiều Tinh Tinh nhìn trân trối một hồi thì nhàm chán thở dài, lại lật người qua.
        
Mới lật qua, chợt nghe tiếng nói của Vu Đồ vang lên từ sau lưng.
        
"Lúc nãy em ngủ, chị Linh có gọi điện thoại cho em."
        
Cả người Kiều Tinh Tinh cứng đờ lại.
        
"Anh có nghe."
        
Kiều Tinh Tinh: "..."
        
"Em có giải thích gì với anh không?"
        
...Xong rồi, quên mất chuyện này.
        
Kiều Tinh Tinh vội vàng ngồi xuống, biện hộ cho mình một vạn chữ: "Cái kia ~~~ anh biết đó, có một thứ gọi là tình thú...Mà, mà em có lừa anh đâu, em nói sáng mai đi chứ không có nói tối không về. Hôm nay rất bận em tính là ngày mai đến Lục Gia Chủy lấy ít đồ trang trí nhà cho anh, để anh bất ngờ á..."
        
Vu Đồ cứ nhìn cô, Kiều Tinh Tinh rốt cục nói không được nữa. Cuối cùng Vu Đồ thở dài, nói một câu "Thôi bỏ đi.”
        
Anh nói, "Lười cãi lý với em."
        
Kiều Tinh Tinh còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo mạnh qua, trực tiếp quay người đặt lên trên giường, lập tức áo ngủ đã bị kéo ra...
        
Lúc này Vu Đồ hoàn toàn không còn chút dịu dàng lúc trước, phóng túng lại tùy ý, công thành đoạt đất không để lại đường sống. Không biết qua bao lâu, Kiều Tinh Tinh gần như chịu hết nổi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
        
"Em sai rồi, không bao giờ ... lừa anh nữa. Em thật sự muốn làm anh bất ngờ vào ngày mai."
        
"Anh bất ngờ không?" Mấy sợi tóc rũ xuống của Vu Đồ đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
        
"Ưm. . . . . . Vu Đồ. . . . . ." Kiều Tinh Tinh rên lên một tiếng, nức nở mà gọi tên anh. Nhưng sức của anh không giảm chút nào, cứ như đang ép hỏi câu trả lời của cô. Kiều Tinh Tinh sắp bật khóc, đứt quãng trả lời, "Không, không bất ngờ."
        
"Rốt cuộc được nghỉ bao lâu?"
        
"Hai tháng."
        
"Lần này không nói dối nữa đúng không?"

        
"Không có." Kiều Tinh Tinh vòng cánh tay qua tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, mềm nhũn mà khẩn cầu, "Ngày nào em cũng sẽ ở bên anh."
        
Vu Đồ nhìn chằm chằm cô, rốt cục tiết tấu cũng dần dần chậm lại, Kiều Tinh Tinh cảm thấy sức để dỗ anh cũng hết rồi, chỉ có thể bị động mà thừa nhận.
        
Sau khi phát tiết lần hai, nụ hôn in lên gương mặt cô rốt cục trở nên dịu dàng đi.
        
Lần này Kiều Tinh Tinh thật sự kiệt sức buồn ngủ, trong mơ màng cứ như nghe thấy Vu Đồ đang hỏi cô.
        
"Hôm nay trở về có phát hiện trong nhà có gì không giống không?"
        
"Không có, em về là ngủ." Cô mơ mơ màng màng trả lời.
        
"Anh có thay đổi chút ở phòng ngủ phía Bắc." Có lẽ thấy cô thật sự buồn ngủ quá, Vu Đồ hôn hôn lên mi mắt cô, "Sáng mai dẫn em đi xem."
        
Kiều Tinh Tinh lại bị gợi lên hứng thú, ra sức nhướng mắt lên, "Em muốn xem bây giờ."
        
Mặc quần áo ngủ vào xuống giường, chân Kiều Tinh Tinh mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, nhưng cô vẫn kiên cường cự tuyệt sự trợ giúp của kẻ hành ác, bước chân cực kỳ ung dung đi tới căn phòng phía Bắc.
        
Đẩy cửa ra, Kiều Tinh Tinh không khỏi ngây ngẩn cả người.
        
Cô nhớ rõ trong căn phòng này trước kia có một cái giường đơn, một ít vật dùng. Nhưng bây giờ mấy thứ đó đã biến mất, thay vào đó là một căn phòng chứa quần áo.
        
Vu Đồ lên tiếng phía sau lưng cô: "Lần trước em nói nghỉ hai tháng, anh nghĩ em sẽ ở đây với anh. Nhưng mà Tinh Tinh của anh thích đẹp như thế, quần áo giày dép không chỗ để thì phải làm sao?"
        
"Cho nên anh chuyển nơi này thành phòng quần áo à?"
        
"Ừ. Thích màu này không?"
        
"Thích."
        
Kiều Tinh Tinh đáp lời, trong lòng chợt hơi buồn buồn. Chắc là anh rất mong kỳ nghỉ này của cô, kết quả cô còn lấy ra nói đùa với anh như thế.
        
"Anh có thêm chút chức năng, bảng điều khiển ở đây này . ."
        
Kiều Tinh Tinh nhịn không được ôm hông anh, "Đây là quà anh tặng em đúng không?"
        
Vu Đồ dừng câu nói đang thốt ra, ôm lấy cô, "Đây thì là quà gì, là cái em phải dùng khi ở đây, giỏi lắm chỉ coi là..."
        
Anh hơi dừng một chút, cứ như đang suy tư dùng từ gì cho đúng đây, sau đó cúi đầu cười nói: "Làm tổ."

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui