Anh là niềm kiêu hãnh của em

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi làm, Vu Đồ lại lâm vào tình cảnh bận rộn hơn cả trước đây. Các đồng nghiệp ở sở nghiên cứu đã quen với cách thức làm việc "từ sáng tới tối", "sáu ngày cộng một" rồi, nhưng thấy anh toàn tâm toàn ý làm việc như vậy vẫn thấy mà phát hoảng. 
Từ phòng thực nghiệm đi ra, Đại Mạnh nhịn không được khuyên anh: "Làm việc thì cũng nên có chừng mực thôi, đừng giống như lão Quan làm khổ bản thân rồi phải vào bệnh viện rồi khổ."
Anh ấy vẫn chưa biết bệnh tình thật sự của Quan Tại.
Vu Đồ nói: "Không sao, tôi có tính toán của mình."
Anh đương nhiên sẽ không lấy thân thể của mình ra làm trò đùa. Từ khi trở về sở nghiên cứu làm lại, cuộc sống của anh có quy luật lúc trước nhiều. Trước đây, anh cùng với Quan Tại hai người cùng nhau làm việc đến quên ăn quên ngủ, bây giờ vô cùng đúng giờ ăn uống ngủ nghỉ, thể dục thể thao. 
Anh sắp xếp thời gian của anh một cách chặt chẽ, logic, tất nhiên cũng không có khoảng trống nào, không có một lúc rảnh rỗi. Sau đó nghiêm túc làm theo. 
"Nghe nói mấy ngày nghỉ phép anh cũng không có nghỉ ngơi?" Đại Mạnh nói.
"Là sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sau khi trở về anh làm việc như có thần tiên đứng sau trợ giúp, 1, 2, 3, 4, 5, những việc còn tồn đọng trước đây anh đều giải quyết một cách sạch sẽ và lưu loát, có phải muốn soán ngôi của lão Quan không?" 
"Biến đi." Vu Đồ chỉ trả lời Đại Mạnh hai chữ.
Chờ Đại Mạnh thật đã biến đi thật rồi, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu thật lâu, nở nụ cười tự giễu.
Chiều thứ 7 nào đó trong tháng, Vu Đồ nhận được cuộc gọi của Địch Lượng.
"Hạ Tình đến Thượng Hải rồi, nói là bồi thường bữa cơm lần trước, mời mọi người đi ăn, bảo tôi gọi cậu đi, hôm nay hay ngày mai gì cũng được."
Vu Đồ trực tiếp từ chối, "Tôi không có thời gian."
"Vậy được, tôi đi hỏi thử xem, cậu không đi cũng tốt, khỏi phải nhìn mặt tên Khúc Minh hèn hạ đó." Địch Lượng sảng khoái tắt điện thoại. Thế mà đến hơn 10 giờ đêm, lúc này anh đã nghỉ làm, Địch Lượng lại gọi điện thoại đến. 
Vu Đồ nghe máy, đầu dây là giọng nói của Hạ Tình, hình như cô ấy đã uống say, hỏi: "Vu Đồ, chị Kiều...chị Kiều là ai?"
Chị Kiều...
Anh đã rất lâu không nhớ về chị Kiều rồi, thế nhưng có rất nhiều người thích nhắc về cô. Bạn cấp 3, bạn đại học, luôn nhìn thấy bọn họ thảo luận về vấn đề này.
Rõ ràng là anh không muốn nghe tên của cô, nhưng lúc bọn họ nhắc đến cô, trong tim của anh hình như lại có chút gì đó rất vui vẻ và thích thú. Hoặc có thể là vì chỉ có thời khắc đó, anh mới có thể buông thả cảm xúc của mình được đôi phần.
Vu Đồ giơ tay tắt đèn trong phòng làm việc, bao trùm anh là một mảnh tối tăm, anh cầm lấy điện thoại, bình tĩnh mà khẳng định nói: "Đương nhiên là Tinh Tinh."
Vu Đồ không ngờ rằng sáng mai lại lại nhận được tin nhắn của Hạ Tình, lúc này anh sắp phải vào họp.
"Địch Lượng nói anh đang tăng ca, có thời gian uống một tách trà không?"
Anh liếc nhìn tin nhắn, thản nhiên tắt sóng điện thoại. Khi cuộc họp kết thúc thì cũng đã hơn 8 giờ tối, anh mở điện thoại, lúc này trong Wechat lại hiển thị lên thêm 2 tin nhắn nữa.

"Em đang ở quán cà phê sát ngay cơ quan của anh chờ anh."
Một dòng tin nhắn khác là là gửi tự động, báo anh đã 6 giờ 50 phút tối.
Hạ Tình mặc một áo khoác lông dê ngồi trong quán cà phê, toàn thân trên dưới đều toát ra một vẻ đẹp sang trọng, ngược lại với khung cảnh đơn sơ, mộc mạc của quán cà phê này. 
Có điều muốn tìm được quán cà phê nào khác gần đây đúng thật không dễ dàng.
Đến chỗ này, cô ấy cảm thấy bản thân mình như bị ma ám vậy.
Có điều cho dù có bị ma ám đi chăng nữa, giờ phút này, cô ấy phải gặp bằng được Vu Đồ. Nếu không, cô ấy sẽ không thể tự giải thoát cho chính mình, từ khi xem xong đoạn video trên mạng, lòng cô ấy như có lửa đốt. 
Cô ấy không dám tin.
Cô ấy sớm đã nghe Khúc Minh nói qua về cô Kiều, người mà đã uống rượu La Romanee-Conti với anh, cô ấy đã nghi ngờ đó là Kiều Tinh Tinh, nhưng sao lại có thể như vậy được? 
Vu Đồ sao lại có thể ở cùng với Kiều Tinh Tinh được chứ, không phải từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thích Kiều Tinh Tinh sao?
Đối với Kiều Tinh Tinh, Hạ Tình luôn có cảm kì diệu không thể nói nên lời. Thời trung học, cô ấy giống như là con của trời, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp. Nhưng đến khi lên cấp 3, trong lớp lại xuất hiện một người đẹp hơn cô ấy, được nhiều người yêu mến hơn cô, Hạ Tình rất khó có thể không có chút cảm giác không tốt với cô. Còn may, thành tích của cô ấy hơn Kiều Tinh Tinh một đoạn dài, hơn nữa, Kiều Tinh Tinh còn tỏ tình thất bại. 
Vì vậy, sau này lên đại học cô ấy tỏ tình với Vu Đồ thành công, cô ấy lập tức nói cho cô bạn cấp 3 ngồi cùng bàn của mình, vì cô ấy biết, cô ta là một người chuyên tám bát quái, qua tay cô ta, cả lớp sẽ biết chuyện cô ấy với Vu Đồ hẹn hò.
Lúc đó, cô ấy không những cảm thấy vui vẻ mà hơn nữa, khi nhớ lại chuyện Kiều Tinh Tinh tỏ tình với Vu Đồ thất bại, cô ấy càng cảm thấy vui mừng gấp mấy lần.
Nhưng sau mấy năm, sao Vu Đồ lại qua lại với Kiều Tinh Tinh? Bọn họ cùng nhau uống rượu, cùng nhau chơi game, cùng nhau công khai đùa giỡn ngay trên sóng truyền hình.
Hạ Tình cả đêm mất ngủ.
Có thể là bất cứ ai, nhưng sao lại là Kiều Tinh Tinh chứ?
Anh nói "Đương nhiên là Tinh Tinh" -- Dựa vào cái gì chứ, chỉ vì giờ phút này cô đã là một ngôi sao nổi tiếng sao?
Chuyện này quá buồn cười rồi.
Cô ấy như có trực giác mách bảo, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với đường cái, Vu Đồ đang đi về phía quán cà phê. Áo khoác ngoài mà anh mặc trên người không phải là hàng cao cấp, nhưng trời sinh anh có vẻ ngoài đẹp hơn người, chỉ cần mặc một bộ áo quần bình thường lên người cũng cảm thấy vô cùng đẹp mắt và thời thượng. 
Có một cô gái đang đi trên đường cũng đứng lại nhìn anh, anh hình như không biết điều này. Thời còn đi học, những người yêu thích anh có thể xếp một hàng dài, có thể nói, anh là một chàng trai rất được người khác yêu mến...
Thật ra mấy năm trước, Hạ Tình chưa bao giờ hối hận khi chia tay với Vu Đồ.
Vì sao lại phải hối hận? Một người đàn ông, rõ ràng có thể có một công việc với mức lương cao, chỉ vì theo đuổi lí tưởng của bản thân mà đi theo một con đường đầy gập ghềnh và chông gai khác, thậm chí kinh tế cơ bản để lo cho cha mẹ khi ốm đau anh cũng không có, quá ấu trĩ, cũng quá ích kỉ. 
Chi phí ở thành phố lớn càng ngày càng đắt đỏ, nó không bởi vì lí tưởng của anh mà giảm giá, bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường ở ngoại ô, không cùng nhau dốc sức làm việc kiếm tiền, sao có thể đủ sống ở những thành phố lớn như Bắc Kinh và Thượng Hải được cơ chứ?
Nhà, giáo dục con cái, khoản chi nào cũng cần một con số thật lớn, lương ở sở nghiên cứu làm sao có thể chống đỡ nổi đây. Chẳng lẽ toàn bộ phải dựa vào cô ấy sao? Dựa vào cái gì?
Sau khi chia tay, cô ấy không chỉ một lần nhắc tới chuyện của Vu Đồ với bạn bè.

Bạn cùng bàn cấp 3, bạn ở cùng kí túc xá thời đại học, đồng nghiệp... Cô ấy không kìm chế được khi nói chuyện với bọn họ đều nhắc tới anh -- bạn trai trước của mình, nói rõ lí do mà hai người chia tay.
Bọn họ ai cũng đồng ý với cô ấy, cô ấy càng ngày càng chắc chắn với quyết định của mình.
Cô ấy nhất định sẽ không hối hận, dù chỉ một chút.
Cô ấy chỉ khó chịu ở chỗ, chính là khi cô ấy đưa ra đề nghị chia tay, anh lại trực tiếp đồng ý, không có một chút níu kéo nào.
Đến một ngày, cô ấy phát hiện cô sắp 30 tuổi rồi. Nhưng trong giấc mơ của cô ấy, người đàn ông thông minh, xuất sắc như Vu Đồ, lại là người thành công giống như cô ấy không thấy xuất hiện. 
Xung quanh cô ấy không thiếu người theo đuổi, cô ấy cũng từng hẹn hò với một người nhưng người đó, không đủ thông minh, không đủ thú vj, so sánh với Vu Đồ, thì vẻ ngoài của ai cũng đều trở nên tầm thường.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy, thật ra Vu Đồ cũng được, mặc dù anh không kiếm được nhiều tiền nhưng khuyết điểm này hoàn toàn có thể dùng các ưu điểm khác của anh để lấp đầy, lực học không ai sánh bằng, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, cho dù công việc không có thu nhập cao, không có địa vị xã hội thì sao? Thậm chí anh còn đẹp trai hơn tất cả những người đàn ông khác mà cô ấy từng gặp. 
Dù gì, hiện nay cô ấy cũng đã có công việc với mức lương cao bảy con số, mấy năm trước không thể chấp nhận bản thân mình phải gánh vác nhiều trọng trách, bây giờ thì cô ấy đã có thể chấp nhận được điều đó rồi. Hơn nữa, về phương diện kinh tế, cô ấy cũng đã có đầy đủ.
Có một khoảng thời gian lòng cô ấy cứ bồn chồn không yên, còn đặc biệt chú ý quan tâm đến nhóm lớp cấp 3 và đại học, thậm chí còn cố ý nhắc hai lần về vấn đề này.
Nhưng, khi thấy Vu Đồ bị mọi người gọi đến gọi đi để sửa máy lọc khí, cô ấy lại có chút chần chừ, do dự.
Chính vào lúc này, cô ấy nghe tin Vu Đồ lại muốn vào làm ngành tài chính.
Vào thời khắc này, cô ấy quyết định thay đổi hành trình của mình, đi đến Thượng Hải.
Cô ấy biết rất rõ, khi Vu Đồ rời bỏ sở nghiên cứu, gia nhập vào giới tài chính, sẽ được hoan nghênh nhiều như thế nào.
Lần gặp trước cô ấy cũng không quá hài lòng lắm. Cô ấy tự có tôn nghiêm và kiêu ngạo của bản thân, tất nhiên không thể đeo bám anh không buông hoặc năn nỉ cầu xin gì đó rồi. Nhưng nếu cứ như vậy mà buông tay, lẽ nào cứ để một người xa lạ chưa từng trả giá, là một người đến sau ngồi mát ăn bát vàng sao?
Cô ấy do dự, suy tính.
Nhưng, tất cả những do dự và suy tính của cô ấy, từ khi nhìn thấy video trên mạng của Vu Đồ và Kiều Tinh Tinh, tất cả đều đã tan thành mây khói, không có nghĩa lý gì nữa cả.
Vu Đồ đẩy cửa bước vào.
Hạ Tình thu hồi cảm xúc cùng suy nghĩ của bản thân mình, cô ấy hít sâu, ngày hôm qua cô ấy uống quá chén nên đã quá thất thố, hôm nay chính là lúc cô ấy lấy lại phong độ của mình.
Cô ấy cười chào Vu Đồ, nói lời mở đầu mà cô đã chuẩn bị từ lâu.
"Địch Lượng nói điện thoại của anh thường tắt sóng, quả đúng là như vậy. Đây là biện pháp bảo mật sao? Không thể nhận điện thoại trong phòng thực nghiệm?"
Vu Đồ gật đầu, trực tiếp nói: "Em tìm anh có chuyện gì?"
"Em đã ngồi đây chờ anh 2 giờ đồng hồ, lẽ nào chỉ nói mấy câu cho xong việc rồi đi thôi sao?" Thái độ của Hạ Tình khác trước rất nhiều, "Anh đã ăn tối chưa? Có cần gọi chút đồ ăn hay không?"
"Đã ăn tại căn-tin rồi."

Phục vụ đi đến, Vu Đồ tùy tiện gọi một cốc trà.
Khi phục vụ đi khỏi Hạ Tình nói: "Buổi họp mặt hôm qua kết thúc, em và Địch Lượng tìm một chỗ uống rượu rất lâu, nghe nói anh lại trở về sở nghiên cứu rồi?"
"Đúng vậy."
"Thực ra cậu ấy rất lo lắng cho anh, nói rằng tâm trạng anh có chút khác thường, nhưng lại ngại hỏi." Hạ Tình hỏi thăm ân cần, "Là bên Trung X có vấn đề gì sao?"
Vu Đồ nhìn cô một cái.
Địch Lượng chắc sẽ không lo lắng cho anh, đây chỉ là cái cớ mà cô ấy nói để anh khỏi thấy khó chịu mà thôi. Anh nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy, định nhanh chóng kết thúc lần gặp mặt này, nói chuyện một cách vừa đơn giản lại ngắn gọn: "Không có vấn đề gì, anh tương đối thích hợp với sở nghiên cứu.”
Chú ý đến nét mặt của anh, Hạ Tình lập tức đổi chủ đề-- vấn đề này căn bản không quan trọng cho lắm, cô ấy cũng không có hứng thú tìm hiểu, có điều cô ấy lấy Địch Lượng làm cái cớ chỉ để hợp thức hóa việc cô  ấytìm đến gặp anh lần này mà thôi.
Cô ấy cong môi cười, nói vào vấn đề chính: "Đúng rồi, sao anh lại cùng chơi game với Kiều Tinh Tinh vậy? Buổi gặp mặt ngày hôm qua mọi người bàn luận cả một ngày trời, còn trách tụi em không nói chúng ta là bạn học của Kiều Tinh Tinh sớm hơn nữa đó. Điều này sao chúng ta có thể nói được chứ, đâu có thân thiết gì lắm với cậu ấy đâu."
"Nghe nói tụi anh còn cùng nhau uống rượu nữa? Em nghĩ tới nghĩ lui mãi vẫn cảm thấy không có khả năng đó, vậy nên chờ bọn họ về hết rồi mới cố ý tìm cách chứng thực một chút." Cô ấy vòng vo nói đến cuộc điện thoại làm mất phong độ của cô ấy ngày hôm qua, mỉm cười nói, "Không ngờ thực sự là cậu ấy."
"Hai người sao lại ở cùng với nhau?" Cô ấy giả vờ như đang tò mò, lại hỏi thêm một lần nữa.
Vu Đồ thản nhiên nói: "Anh và cậu ấy là bạn cùng lớp cấp 3, liên lạc với nhau cũng không có gì là kì lạ."
Hạ Tình nghẹn họng.
Anh và cô ấy là bạn học, vậy em không phải sao? Câu trả lời như vậy có phải quá qua loa có lệ hay không?
"Cũng đúng." Hạ Tình biểu lộ sự tán đồng, "Có điều từ trước đến nay cậu ấy không có vào nhóm lớp, em còn tưởng rằng cậu ấy không thích chơi với bạn cùng lớp trước đây nữa."
"Nói đến mới nhớ, trong lớp chúng ta, người thành công nhất chính là cậu ấy rồi." Cô ấy vừa khuấy ly cà phê vừa cảm thán, "Trái lại, chúng ta lại không có chút triển vọng nào, ra ngoài xã hội, thành tích tốt thì có tác dụng gì chứ, còn phải xem sắc mặt của người ta mà sống nữa."
Vu Đồ nhẹ nâng tầm mắt, "Cậu ấy tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng."
"Thật sao?" Hạ Tình giật mình, "Hồi còn đi học không có để ý cho lắm, có điều em rất khâm phục cậu ấy, giới giải trí là nơi phức tạp, loại người nào cũng có, cậu ấy lại có thể sống tốt như vậy, lại nổi tiếng như vậy, nhất định phải trả giá rất nhiều."
Ngữ điệu của cô ất nhẹ nhàng, giống như tùy ý tán gẫu.
"Hạ Tình."
Vu Đồ đột nhiên gọi tên cô ấy.
Hạ Tình nhìn anh.
"Anh nghĩ, chắc là anh nên nói lời xin lỗi với em." 
Trong lúc Hạ Tình còn đang ngạc nhiên thì Vu Đồ vẫn nhìn cô, nói: "Năm đó chấp nhận hẹn hò với em có phần hơi hời hợt, chưa suy nghĩ chín chắn, chỉ nghĩ tới vấn đề em đủ độc lập, chưa từng nghĩ đến bản thân anh phải đánh đổi những gì. Sự thực chứng minh rằng, anh không phải là một sự lựa chọn đúng đắn. Cũng may, em là một người thông minh, đã dừng lại kịp thời."
Trong miệng anh phát ra toàn là lời xin lỗi, nhưng trong lòng anh không phải đang xin lỗi, rõ ràng là cô ấy đang muốn ám chỉ Kiều Tinh Tinh để được như bây giờ đã dùng những thủ đoạn không minh bạch, thế nhưng anh lại ngay lập tức vì cô mà phản kích lại. 
Những lời nói đó nhìn thì giống như đang xin lỗi, nhưng từ đầu đến cuối chỉ như đang nói với cô ấy rằng, từ trước đến giờ anh không hề yêu cô ấy.
Trong nháy mắt, trái tim cô ấy như có ngàn cây kim đâm vào.
Cô ấy chỉ nói một câu nói bóng nói gió, vậy mà anh đã nói những lời làm thương tổn cô ấy đến như vậy.
Hạ Tình vẫn duy trì nụ cười lạnh: "Vu Đồ, đây chính là tác phong của anh sao?"

Vẻ mặt Vu Đồ vẫn thản nhiên: "Đã lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau, em hà tất phải như vậy?"
Hạ Tình không nói thêm gì nữa, những lời thăm dò đã chuẩn bị sẵn từ trước hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa cả. Mấy ngày nay cô ấy vui vẻ, hoạt bát như một ngọn cỏ ngắt mãi không đứt, chỉ trong chớp mắt như có một ngọn lửa ập tới, thiêu rụi tất cả, đau đớn không một từ ngữ nào tả nỗi.
Cô ấy biết, cô ấy đã tính toán sai hoàn toàn rồi, trong tim của Vu Đồ, phần tình cảm của cô ấy chỉ là phần thừa ra một ít mà thôi, đến việc nhẫn nại ngồi nói chuyện mấy phút với mình anh cũng không thể chịu đựng nổi, cô ấy đã tính sai, đừng nói đến lỗ, ngay cả tiền vốn cũng một đi không trở lại. Có điều vẫn còn may, lần thất bại này không bị anh nhìn thấy cả. 
Cô ấy cố gắng hết sức tạo ra dáng vẻ ưu nhã nhất uống hết ly cà phê, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền. Khi đứng dậy, cô ấy lại châm chọc anh một câu: "Chả trách anh lại muốn quay về sở nghiên cứu, dù sao thì anh không còn cần lo lắng về vật người thân nữa, chúc anh có thể gắn bó ở đây lâu dài."
Nói xong , Hạ Tình đi thẳng một mạch, cả đời này cũng không cần gặp lại nữa.
Vu Đồ ngồi lại quán cà phê một lúc.
Khi anh rời khỏi quán cà phê, ngoài trời đang tí tách một trận mưa nhỏ, Vu Đồ bèn đứng dưới mái hiên trú mưa, bỗng nhiên anh nghĩ, nếu lúc đó anh chấp nhận hẹn hò với Kiều Tinh Tinh, có phải bây giờ anh nên báo cáo chuyện này cho cô không nhỉ?
Anh phải nên nói thế nào đây? Cô sẽ trả lời như thế nào?
Có điều, rất lâu sau này anh vẫn chọn lựa không nhắc đến chuyện này cho cô biết.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cô...
Anh xuất thần hồi lâu, rất nhanh đã nhận ra bản thân mình thật buồn cười, dựng thẳng cổ áo, cúi đầu bước đi trong mưa. 
Về đến nhà, cả người anh đều ướt như chuột lột, Địch Lượng chột dạ mở cửa cho anh, nhìn dáng vẻ anh như vậy, cậu ta chạy nhanh vào phòng tắm lấy khăn cho anh.
"Tôi nói cho Hạ Tình biết địa chỉ của đơn vị cậu không sao chứ? Dù sao cô ấy lên mạng cũng có thể tìm ra được rồi."
"Không sao. Sau này chắc cô ấy sẽ không tìm đến tôi nữa đâu."
Địch Lượng đã hiểu, nhịn không được cảm thán một câu: "Lòng chàng quá sắt đá."
"Ngày hôm qua cậu không nhắc đến chuyện Tinh Tinh." Động tác lau đầu của Vu Đồ ngừng lại, "Chúng ta cùng chơi game chứ?"
"Đương nhiên không rồi, cậu không phải đã nhắc đi nhắc lại với tôi rồi sao, tôi đương nhiên không quen Bông, càng không biết cô ấy lúc trước chơi tệ như thế nào rồi."
Vu Đồ quét mắt nhìn qua, Địch Lượng vội vàng làm tư thế khóa miệng lại.
"Tôi nói này, trong lòng cậu, haiz ~~~", Địch Lượng lắc đầu, "Nhắc đến, Bông cũng rất đáng yêu, hoạt bát lại có chút gian manh, như một cô thiếu nữ tuổi còn nhỏ vậy, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào liên tưởng được Bông với đại minh tinh lại với nhau được."
"Nhưng mặc dù cô ấy là bạn thời cấp 3 của cậu, dù sao bây giờ người ta đã là một ngôi sao nổi tiếng rồi, với không tới đâu. Chúng ta cũng chơi game với cô ấy 2 tháng rồi, một lần chào hỏi cho đàng hoàng cũng không có, người cũng không gặp được luôn." Địch Lượng nhún nhún vai, "Đại minh tinh đúng thật là không dễ tiếp cận."
"Trong game... cô ấy cũng không vào luôn sao?"
"Không có, tôi đã xem lịch sử đăng nhập của cô ấy, còn lưu lại ngày các cậu tham gia thi đấu, hai ván cuối cùng thành tích rất xuất sắc."
Vu Đồ im lặng lau tóc, một lát sau nói: "Cô ấy đưa cho tôi 2 vé vào xem KPL, bảo tôi với cậu đi cùng nhau, tôi không có đưa cho cậu."
Địch Lượng trừng mắt: "Cái gì?"
Cậu ta không dám tin: "Cô ấy gửi vé cho tôi?"
"Vé ở trên bàn trà." Vu Đồ ở sau khăn mặt nhắm mắt lại, "Địch Lượng, là tôi chọc cô ấy tức giận bởi vậy cô ấy mới không xuất hiện. Cậu đừng hiểu lầm cô ấy."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui