Anh Là Lẽ Sống Của Em
Tôi nhanh chân chạy đến gần thì nhận ra đúng là con Uyên còn hai người con trai kia chính là ông Huy và “ phu nhân” của ổng ông thầy Thanh của tôi đây mà .
Lâu lắm rồi mới gặp hai người này vì từ khi hắn đi du học thì khoảng hai năm sau hai người cũng kéo nhau ra Hà Nội với lý do muốn dành thời gian cho nhau nhiều hơn vì cả hai ko muốn màng đến công việc nữa . Nhìn ông Huy nắm chặt tay của thầy tôi cảm thấy họ thật hạnh phúc làm tôi ganh tỵ lắm , giá như bây giờ hắn còn bên tôi thì có lẽ chúng tôi cũng rất hạnh phúc lắm ….. lắc mạnh đâu xua tan cái ý nghĩ đó .
_ Mệt ghê nha , đi hú hí với thằng nào mà bắt tao đứng chờ vậy ….nãy tao nhắn tin ày rồi mà ..- con Uyên dựa sát vào cửa lên tiếng chửi tôi nữa ..
_ Im mày nãy tao ko mở máy tao quên mày làm gì mà ghê thế , con gái mà như mày thì chc con trai chết hết …..- tôi lấy chìa khóa ra nhăn nhó .
_ Hai đứa em vẫn còn như con nít cứ cãi nhau hoài .. Uyên vẫn cứ như con trai nhỉ hì hì. Thôi đừng chửi Kha để nó mở cửa cho vô nhà chứ rồi ân oán tính sau ….- ong thầy lên tiếng nên con Uyên ko cãi nữa .
Vừa mở cửa vào nhà ông Huy đã ngồi phịch xuống ghế soạn ra một đống đồ ăn và quà cho tôi .
_ Nãy tụi anh có ghé sang siêu thị mua chút đồ ăn nè tụi mình nấu đồ ăn trưa đi nha , dạo này anh ko thích ăn ở ngoài ………- ông Huy cười nhe răng .
_ Uhm dc đó anh và Uyên xuống nấu ăn đi lâu quá ko gặp lại Kha để em tâm sự chút nha……………- tôi thấy ông thầy nháy mắt với Huy
Ông Huy công nhận nghe lời ông thầy ghê ko đợi nói đến lần thứ hai thì ông Huy lôi tay con Uyên đi mất tiêu . Con Uyên thì la hét phản đối he he con này chắc làm biếng ko muốn nấu ăn đây mà . Uyên và ông Huy đi xuống bếp thì ông thầy quay sang nhìn tôi ..
_ Sao rồi , mấy năm nay em có liên lạc gì với Tùng ko ? Nhìn mặt em sao anh thấy ko vui thế …- ông thầy nhìn thẳng vào mắt tôi vẫn là anh em ngày trước.
_ Nếu là thầy thì thầy có vui nổi ko ? Em hận hắn lắm , em dành cho hắn cả tấm chân tình vậy mà nhận lại chỉ là sự giả dối ….. em ko hạnh phúc dc như thầy ……..- tôi ko dám nói nữa vì hình như tôi sắp khóc rồi .
_ Em đừng nghĩ như thế cũng có lúc anh rất đau khổ mà , nhưng mà anh cũng chấp nhận hết anh cũng từng nghĩ tiêu cực rất nhiều cho đến khi quay lại với Huy anh mới biết anh yêu Huy nhiều lắm ……….- ông thầy suy tư.
_ Thầy còn có cơ hội để gặp lại Huy còn em chắc ko bao giờ gặp lại con người đó nữa đâu mà thôi đừng nói chuyện này nữa …..- tôi nhăn nhó.
_ Uhm ok ko nhắc nữa , mà dạo này em co gặp Chánh ko ? Nghe con Uyên nói em và CHánh rất thân thiết hả ? thằng đó cũng lạ sao lần này lại si tình như thế nhỉ …- ông thầy cười cười ..
_ Thầy lại nghe con Uyên đồn nhảm hả , ùh thì Chánh vẫn rất tốt với em nhưng tim em đã chết nên em ko yêu ai nữa , Chánh chỉ là một người bạn thôi ……….- tôi nói nhưng trong lòng cũng hơi buồn .
Ông thầy còn định nói gì nữa nhưng con Uyên đã mang đồ ăn lên nên thầy chỉ nhìn tôi lắc đầu . Bốn người ngồi ăn thật thân mật cứ như gia đình lâu lắm ko gặp nhau . Từ khi hắn đi du học căn nhà tôi cũng trở nên lạnh lẽo hơn vì ko còn một ai ngoài con Uyên đến nhà tôi chơi . Mẹ tôi vẫn cứ thề , vẫn cừ bận rộn và đi suốt ,tôi – vẫn là một kẻ cô độc thiếu tình thương và hơi ấm .
Bên ngoài trời lại mưa làm cho tôi nhớ lại cái ngày mà tôi đi thác Giang Điền rồi bị Vân gạt ra gặp Giang hôm đó cũng mưa rất to còn tôi thì cứ chạy như thằng điên nhưng tôi ko cô đơn vì tôi có hắn . Còn bây giờ tôi rất sợ mưa, mỗi lần trời mưa thì hình ảnh của hắn lúc ôm tôi trong vòng tay , lúc hắn lo lắng cho tôi lại trở về . Hôm hắn ra sân bay với Vân trời cũng mưa như thế , hôm đó tôi cũng chạy ngoài trời mưa và khóc như một thằng khùng …. Lúc đó tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi nhưng bây giờ thì tôi cũng đã gần 19t rồi một khoảng thời gian cũng ko phải là ngắn nhưng sao tôi lại ko thể quên hắn – người mà tôi rất yêu .
_ Đó thầy thấy ko đang ăn mà nó cũng ngồi mơ chắc đang nhớ về chuyện cũ vậy mà lúc nào cũng ra vẻ cứng rắn, nó đóng kịch tài lắm thầy ơi ………….- nhõ Uyên đang chề môi.
_ Thôi nha con kia , kệ tao nha sao mày thích chọc ghẹo tao thế …- tôi liếc nhỏ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...