Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!


Tử Lý nghe cậu nói rất hợp tình hợp lý, cô thân thiết với Hà Tịch như vậy, chuyện này cô mặc định rằng quyết phải tìm ra hung thủ, giúp bạn phục thù.
- Bằng cách nào?
- Giờ chưa nói được.
Kế hoạch như thế nào thì cậu chưa nghĩ.

Tử Lý không chần chừ đem điện thoại ra đưa cho cậu xem.
- Cậu add wechat với tôi đi.
- Add wechat?
- Đúng đó, có gì thì còn tiện nói chuyện.
Dương Minh làm theo lời cô.

Xong lại nhìn sang Hà Tịch, ánh mắt chờ mong.

Hà Tịch không hiểu ý cậu, trong lúc hai người kia nói chuyện, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cặm cụi ăn phần của mình.
- Đưa tôi wechat của cậu.
Hà Tịch là một con người truyền thống, nếu có việc không gọi điện thì cũng là nhắn tin, wechat thì chưa từng dùng đến.

Dương Minh đưa tay ra:
- Vậy cho tôi mượn điện thoại.
Cô ngẩn ngơ làm theo lời cậu.

Dương Minh cầm lấy điện thoại, cái con người này đến mật khẩu cũng không thèm cài luôn.

Chỉ số tin tưởng đối với nhân sinh của cô thật cao.

Hà Tịch không nói gì, chỉ nhìn cậu thao tác thuần thục, từ cài đặt wechat đến gõ ra hai chữ: Hà Tịch.

Cô bất ngờ hỏi:
- Sao cậu biết ngày sinh của tôi?
Cậu nhún vai:
- Đoán đại thôi.
Đoán đại? Ai mà tin được cái câu trả lời này chứ? Cậu sau khi cài đặt xong xuôi, add wechat với chính mình liền nói với cô:
- Cậu nên cài mật khẩu vào.

Bảo vệ quyền riêng tư.
Nhưng hành động của cậu có đang giống bảo vệ quyền riêng tư của người khác không? Cậu nhìn ảnh màn hình của cô, cố nhịn cười:
- Cậu hồi bé mũm mĩm thật đấy!
Nét mặt hồi đấy không khác giờ là bao, chỉ là có nhiều thịt hơn, da đen hơn.

Hà Tịch đỏ mặt:
- Xong rồi thì trả lại đây.
- Để tôi cài khoá cho cậu nhé? 1302.

Xong rồi!

Cô nhận lấy điện thoại, theo số cậu đọc mở khoá thử.

Cô nhịn không được hỏi:
- Mấy số này nghĩa là gì?
- Ngày sinh của tôi.
Tử Lý đang uống dở cốc nước, nghe được đến đây thì ho sặc sụa, may mà cô kịp cúi đầu, nếu không số nước đó sẽ bị phun hết ra bàn ăn.

Hà Tịch cảm thấy hai má nóng lên:
- Sao cậu lại...
Dương Minh thoải mái khoát tay:
- Chỉ là tùy tiện điền mấy con số thôi, có đúng không?
Trong lúc Hà Tịch đang giúp Tử Lý lau chỗ bàn bị ướt, một người đàn ông ôm hộp quà đi qua bàn của họ, vô tình đụng phải cốc nước ép của cô.

Nước đổ xuống bàn, men theo đó rơi xuống váy của cô.

Hà Tịch vội vàng đứng dậy.

Dương Minh nhanh chóng dùng khăn ngăn nước chảy xuống chân họ.

Người đàn ông hốt hoảng xin lỗi, phục vụ cũng chạy ra thu dọn.

Hà Tịch biết người ta không cố ý nên không làm khó.

Tử Lý giúp cô lau mảnh váy bị ướt, miệng không ngừng làu bàu:
- Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế? Tưởng ra ngoài giải khuây một bữa, lại đụng trúng Cảnh San San, cậu giờ lại thành ra thế này.
Đoạn nói xong, cô ngẩng đầu lên liếc xéo Dương Minh: tại cậu, tất cả là tại cậu! Tên gay kín sao chổi!
Dương Minh bất lực ngồi đó, nhìn váy Hà Tịch.

Khoảng nước vàng chanh thấm trên váy trắng, có lau đến mấy cũng không được, dù về nhà có giặt thật kỹ cũng chưa chắc sạch.

Cuối cùng cậu đứng dậy tuyên bố:
- Không có tác dụng đâu.
- Nhưng cũng đâu thể để cậu ấy mặc như vậy.
- Cậu quên đây là đâu à? Mua cho cậu ấy cái khác là được.
Tử Lý như được thông não, cô chẳng phải vì thế nên mới lừa Hà Tịch đến đây sao? Vừa nãy cuống quá nghĩ không ra.
Hà Tịch hết cách để hai người họ kéo vào thang máy, đi xuống tầng hai.

Nơi này có đến hàng trục cửa hàng thời trang, để cho cô thoải mái trọn.

Nhưng cô nào có được thoải mái, nhìn đến giá một chiếc váy ngắn thôi cũng căng cả não.

Dương Minh ngồi vắt chân trên ghế.

Tử Lý ôm má cô rành rọt nói:
- Đừng lo gì cả.


Hôm nay tớ là một phú bà, phú bà này bao nuôi cậu.
Hà Tịch gượng cười, nhà cô không khá giả, chưa từng tiêu tiền vào mấy thử đắt đỏ như thế này, không giống bọn họ, tùy tiện mua cũng tốn cả đống tiền.

Bị Tử Lý gắt gao ôm chặt, cô chỉ đành thoả hiệp:
- Được rồi, nhưng tớ chỉ nhận đúng một cái để thay chiếc váy đang ướt của tớ thôi.
Cô không kén chọn, tìm chiếc nào giống kiểu cô đang mặc trên người là được.

Tử Lý để cô tùy ý, bản thân đi thử hết cái này đến cái nọ, nhưng mãi vẫn không thấy ưng.

Hà Tịch sau khi chọn xong đã ngồi ở ghế chờ cô.

Tử Lý nhận ra một điều, vấn đề không nằm ở trang phục mà nằm trên chính cơ thể của cô, vóc dáng của cô.

Người ta nói gầy thì mặc gì cũng đẹp, cô không có gầy.

Giờ phút nhìn thấy cô gái khác từ phòng thay đồ bước ra, mặc chiếc váy y hệt của cô, trái tim yếu ớt của cô sụp đổ ngay lập tức.
Ở bên này Dương Minh nhìn thấy Hà Tịch thay xong đồ đi ra liền rút thẻ ra gọi nhân viên đến thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, cậu nhận lại thẻ, nhìn cô đánh giá một chút liền rút ra kết luận: Mắt thẩm mỹ của cô không tốt lắm.

So với mấy đứa con gái cùng tuổi, cô giản dị đến khó tin.

Bình thường con gái lên cấp ba đã biết chải chuốt điệu đà.

Người ta chọn cái đẹp nhất, cô thì chỉ chọn cái hợp với cô nhất.

Nhưng Dương Minh ngược lại cảm thấy cô như thế này tốt hơn.
Cô đi đến, ngồi xuống ghế cùng cậu, xếp gọn chiếc váy cũ của mình, nhờ nhân viên đem đến một chiếc túi rồi ngay ngắn đặt váy vào trong.
Dương Minh đột nhiên nói:
- Tôi đi tìm mua chút đồ.

Có muốn đi cùng không?
Hà Tịch nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc, còn có Tử Lý vẫn đang bận rộn thử đồ bên kia.

Cậu hiểu ý cô:
- Váy tôi đã trả tiền.

Tử Lý e rằng bận rộn đến nỗi quên mất có người bạn là cậu rồi.
- Sao cậu lại trả tiền?
- Sao không? Tôi và Tử Lý ai trả tiền cũng đều như nhau?
- Tôi chọn cái váy này một phần vì giá của nó không quá cao.


Tôi tuy không mang nhiều tiền nhưng vẫn đủ trả.

Cậu không cần phải làm vậy.
Mua đồ ở đây, cô tuy đau lòng, nhưng sẽ không để Tử Lý trả, Dương Minh lại càng không.
Cậu nhún vai.

Cậu trả cũng đã trả rồi, cô làm gì được chứ?
- Coi như trả tiền cơm cho mẹ cậu.

Đi hay ở lại? Đồ tôi mua khá nhanh, e rằng lúc chúng ta quay lại, cậu ta vẫn chưa thử xong đâu.
Nhà cô làm gì có bữa cơm nào tốn tiền như vậy chứ?
- Cơm mẹ cậu nấu rất đáng tiền.
Nói xong cậu còn nhẫn nại đợi Hà Tịch suy nghĩ.

Cô ít khi đến đây, nếu đã đến rồi thì đi dạo xung quanh xem thế nào.

Hơn nữa Dương Minh nói rất đúng, Tử Lý hình như đã quên mất người bạn là cô rồi.
- Đi.
Hà Tịch theo Dương Minh đến một hàng trang sức.

Cảm nhận được sự tò mò của cô, cậu giải thích:
- Sắp đến sinh nhật bà nội tôi, muốn chọn một món quà.
- Cậu nên xem mấy cái vòng ngọc, hoặc là đá quý ở đằng kia.

Tôi tưởng người cao tuổi đều thích mấy thứ như vậy?
Dương Minh nghe có lý, đến phía bên kia.

Nhân viên niềm nở chào hỏi:
- Chào cậu, không biết cậu muốn xem cái nào? Để tôi mang ra cho cậu.

Cậu lướt qua một lượt, chỉ chỉ mấy cái:
- Cho tôi xem mấy cái vòng tay này.
Cậu xem một hồi, về mặt này cậu không có kinh nghiệm lắm.

Chỉ là thấy đường nét tinh xảo, thiết kế đẹp mắt.

Những thứ này bà nội ở nhà có rất nhiều, cậu mua hết về bà cũng chẳng đủ tay mà đeo, cũng không đủ thành ý.

Phân vân mãi mà không quyết định được, cậu nhìn sang phía Hà Tịch.

Cô đang chăm chú ngắm nhìn thứ gì đó, hia mắt sáng lên.

Sau khi nhìn giá thì chỉ biết bặm môi rời đi.
Cô đi đến bên cạnh cậu.

Dương Minh hỏi:
- Cậu nghĩ cái nào đẹp?
Cậu hỏi nhầm người rồi, mắt thẩm mĩ của cô kém hơn cậu nhiều.

Hỏi cô chi bằng cậu hỏi đầu gối của mình còn hơn.


Cậu lắc đầu:
- Cậu nói chuyện được với đầu gối của tôi chắc?
Suy nghĩ rất lâu, chọn đại một chiếc hoa văn đơn giản nhất.

Cậu tốn công sức, vắt óc suy nghĩ đã đủ thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình rồi.
- Cậu đúng là "có hiếu".

Chọn đại như vậy.
Dương Minh thanh toán xong, cầm cái hộp vòng đúc vào túi áo.
- Ban nãy cậu nhìn trúng thứ gì mà chăm chú vậy?
- Một chiếc vòng cổ.
Cô vừa ngắm nhìn nó vừa tưởng tượng nếu mẹ cô đeo trên cổ chắc sẽ rất đẹp.

Cô chưa từng thấy mẹ có món trang sức nào, thứ mẹ cô ngày ngày đeo trên cổ là tạp dề.

Nhưng chiếc vòng đấy đắt quá.

Cô không đủ tiền mua.

Cô đang có ý định tìm việc gì đó làm thêm.

Giành dụm tiền để mua nó.
Dương Minh nghe xong thì góp ý:
- Cậu là học sinh cấp ba, muốn tìm việc không dễ đâu.
Hà Tịch biết, nhưng cô muốn thử xem sao.

Không một tháng thì hai tháng, cô nhất định mua được.
- Chỉ sợ đến khi cậu kiếm đủ tiền, chiếc vòng đã vào tay người khác rồi.
- Vậy thì tôi vừa giành tiền vừa cầu trời khấn phật.
- Cầu cái gì?
- Không ai mua nó.
Dương Minh bị chọc cười, nếu ai mà cũng như cô, e rằng nơi này sẽ phá sản sớm thôi.

Cô tự tin đáp:
- Không có nhiều người nghèo bị kéo đến đây giống như tôi đâu.
- Vậy cậu cảm thấy cầu nguyện rất có tác dụng sao?
- Một chút cũng không.
- Vậy thì cầu nguyện để làm gì chứ?
Khoảng khắc bất lực nhất chính là khoảnh khắc phải tìm đến thần linh.

Biết là không có tác dụng, nhưng đó cũng là tia hy vọng duy nhất để người ta bấu víu lấy, để không suy sụp.

Giống như cô đã từng chứng kiến mẹ của mình ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu xin ông trời cứu sống bà ngoại.

Mẹ không quản mệt mỏi, chăm sóc bà bệnh, nhìn khuôn mặt bà ngày càng gầy đi, không một giây phút nào ngưng nguyện cầu, cho đến tận lúc bà ngoại nhắm mắt xuôi tay.
Cô hỏi một câu khiến bản thân cũng cảm thấy ngớ ngẩn:
- Cậu nghĩ ma có thật sự tồn tại không?
- Không tin.

Tôi chưa từng đi trái lại với khoa học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui