Ngày đi chơi cũng đã tới, vì vụ này mà sau ngày thứ 3 như đã hoàn toàn khỏi ốm, cô bé mặc một chiếc đầm xanh dương tíu ta tíu tít chạy sang phòng anh, tưởng anh khen được một câu thôi cũng mừng, ai dè anh bắt về phòng khi nào thay quần áo xong mới được đi, cô bé ủ rũ tương luôn một bộ chẳng giống ai, vậy mà anh lại đắc ý, này có phải do phong cách thời trang của anh có vấn đề không?
Cả hai anh em nhanh chóng đến điểm hẹn, vừa đến nơi, Như nhìn thấy có chị gì ấy xinh lắm nhé, tóc thì tết kiểu, váy xòe bồng bềnh, da trắng nõn, má hồng môi xinh, nhìn mà thấy ghen tị ý, mình chẳng khác nào con nhà quê cả.
Thực sự đi với hai người này nhìn kì kì.
An Nhi vẫy tay cười tươi rói: cậu tới rồi!
Như lễ phép cúi đầu: em chào chị ạ!
Bé con xinh quá!
Như nhìn nét mặt chị gái kia lại thấy kì quặc hơn cả cái guu thời trang của anh nữa.
An Nhi nhìn con bé nhà quê này, nghĩ tới việc làm nền cho mình liền có chút mừng thầm: Hai anh em muốn đi đâu trước?
Khải nhìn sang đứa bên cạnh cười nói: đâu cũng được!
Nhà An Nhi giàu lắm, có xe riêng đưa đón, có vệ sĩ bám sát theo sau, lên xe liền vội vàng tranh chỗ ngồi cạnh Khải, xe này rất là rộng nên Như chui xuống ghế sau ngồi một mình, cả ba đi tới khu vui chơi giải trí ở trung tâm thành phố, nơi này mới được làm lại nên hoành tráng lắm, to rộng nhiều trò chơi hay, Cuối tuần bố mẹ cũng hay cho anh em tới đây chơi nên cũng không có gì mới lạ cho lắm, mặc dù giá vé đây có chút đắt đỏ.
An Nhi nhìn Khải thấy cậu đang nhìn con bé bên cạnh, bản thân ngó qua một chút cũng không thấy vẻ mặt sáng rỡ cho lắm, vậy mà không nghĩ tới nơi cao cấp này con bé đó cũng được tới rồi.
vé của em này! chơi thoải mái nha!
Như ngoan ngoãn cảm ơn một câu rồi cầm vé chạy biến làm Khải cũng giật mình định đuổi theo nhưng chưa được mấy bước liền bị An Nhi kéo ra khu bóng rổ đấu theo đội, Khải mặc đù có đi nhưng mắt vẫn nhìn quanh, tới sân đấu nom thấy con bé kia đang nghịch xích đu ngay gần đó liền an tâm, cũng chơi thử một trận, thể thao với cậu thì không có gì khó, ngược lại Khải chơi rất giỏi, chẳng mấy chốc mà chiến thắng rồi nên hai người lại thu thêm một đống xu bạc, ngoài ra còn có con gấu bông nhỏ xinh, Khải nhìn qua một lượt liền đẩy sang cho An Nhi nói: cậu cầm đi!
tặng tớ luôn sao?
ừm!
An Nhi đỏ mặt cười, Khải vốn dĩ định đưa cho con bé kia, nhưng nhớ lại một chút, mặc dù con bé đó là con gái nhưng trong phòng ngoài sách ra thì gấu bông hay búp bê đều chẳng thấy dạng, nếu thích thì cậu cũng chẳng ngán chơi thêm để lấy nhiều về rồi.
Chơi được một lúc thì thấy Như chạy lại, Khải cau có quay sang lườm: dám chạy đi một mình luôn? rồi ai bắt cóc đi thì không biết nhé!
Như lấm lét nhìn anh một cái, biết anh lộ cả chữ lên mặt rồi, An Nhi thấy vậy liền vuốt ve tóc Như cười tươi: không sao! đừng giận Như nha! chỗ này an toàn! có gì thì tớ bảo vệ sĩ đi cùng em ấy là được!
anh..
thực ra không có giận em đâu ạ!
vậy hai người trừng mắt nhìn nhau có ý gì đây?
Như phì cười quay sang: anh ý giáo huẩn em đấy ạ!
An nhi khó chịu quay đi, vậy mà bị con bé này làm một vố nhớ người, hôm nay sẽ là ngày hẹn hò tuyệt vời nếu như không có cái đuôi đáng ghét đó!
Khải! cậu ăn kem gì?
sữa tươi!
ok! vậy còn Như?
lấy luôn kem sữa đi!
An Nhi cười trừ chọn đồ xong liền ngồi nhìn Như, bé con tự nhiên thấy dựng cả tóc gáy liền quay sang nhìn anh một cái, kem mang ra tới nơi, Khải chậm rãi ăn từng miếng, An Nhi cũng ăn lịch sự, tới khi quay sang con bé kia thì tá hỏa, Khải cau có lau kem dính trên má con bé kia, thuận tiện đưa tay vào miệng ăn luôn chỗ kem ít ỏi đó làm An Nhi sôi cả máu, cũng muốn dính kem một chút, không thấy Khải động tĩnh gì liền chủ động quay sang: kem ngon chứ?
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Suốt Đời |||||
Khải nhìn vệt kem trên mặt An Nhi có chút buồn cười nhưng cũng ráng nhịn bình tĩnh nói: trên má cậu kìa!
...
Không dùng tay lau thì chí ít cũng rút cho cô tờ giấy chứ? đáng ghét quá đi a ~~~
Như ăn xong được một lúc liền nhăn mặt giật giật tay áo anh mấy cái: anh ơi!
hm? mặt mũi sao đấy?
em..
thấy bụng hơi đau!
Khải cau mày: đau ở đâu?
xung quanh ạ!
An Nhi còn chưa kịp đứng dậy làm việc tốt thì Khải đã nhanh chóng xin được chút dầu gió đưa Như xoa bụng rồi, mất một hồi đỡ hơn, An Nhi cười gượng nói: chị bảo tài xế đưa em về nhé!
không cần! như vậy bất tiện! tớ đưa con bé về! có lẽ hẹn cậu hôm khác! tớ gửi tiền của hai người nhé!
....!K...Khải!
An Nhi tròn mắt nhìn, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu nhìn hai người kia nhanh chóng bắt xe về mất, hai răng nghiến vào nhau ném văng ly kem xuống đất vỡ tan.
xin thứ lỗi! lát tôi sẽ đền bù!
Vệ sĩ đứng cách đó không xa lịch sự nói, An Nhi bực tức đứng dậy quay ra xe, chỉ tại con bé đó!Khải bên này đang loay hoay chỉnh chỗ ngồi cho thoải mái.
Như xị mặt nói: tại em làm hỏng mất buổi đi chơi đáng lí là rất vui rồi! chắc chị ý giận em lắm!
ờ! ai bảo tự nhiên cái bụng bị đau!
....
sao rồi? còn đau nhiều không?
Như nhăn mặt lắc đầu: không nhiều ạ! anh hỏi cái bớt đau hơn nhiều rồi ấy!
ờ! sau ăn từ từ thôi!
em biết rồi mà! nhưng sau không đi cùng anh chị nữa đâu! em đi cùng thấy quê mùa quá!
đẹp!
Như tròn mắt quay sang thấy ăn chống cằm quay đi chỗ khác, cô bé cười toe hỏi lại lần nữa: anh bảo đẹp ạ?
Khải quay sang bình thản nói: ừ! ăn mặc dị hợm! đẹp!
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...