Sau khi ăn xong, nhỏ và Trang Linh chạy về trước, nó thấy lạ nhưng cũngkhông cản bởi vì nó còn phải đi đón Thiên Thiên và bà Như Huỳnh. Đợi nóđi khỏi, nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho Gia Long, giọng nói gấp gáp:
- Anh, em đây, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở nhà Chấn Phong, có chuyện gì không em? – Gia Long mỉm cười
- Vậy thì tốt, anh cứ ở đó nhé, em với Trang Linh sẽ đến ngay, có mộtchuyện rất quan trọng em cần phải nói ọi người biết – Nhỏ nói nhanh rồi tắt máy.
Cùng lúc đó, Trang Linh cũng gọi cho Eric để bảoanh đến nhà hắn rồi hai người đón taxi đến đó. Một lúc sau, nhỏ, TrangLinh và Eric đến nơi cùng lúc, không để anh kịp hỏi, Trang Linh đã lôianh vào nhà và chạy lên phòng hắn. Lúc ấy, Gia Long cũng đang ở đó, anhđang múc cháo ra cho hắn ăn, nhìn hắn lúc này, nhỏ, Trang Linh và Ericđều cảm thấy xót xa. Hắn trông xanh xao và mệt mỏi, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định, không chút cảm xúc. Thà hắn cứ lạnh lùng nhưba năm nay, có lẽ sẽ hay hơn là hắn như thế này, điều này chứng tỏ hắnđang rất đau vì nó. Nhỏ khẽ lên tiếng, đánh tan bầu không khí nặng nềcủa căn phòng:
- Chấn Phong, tôi có chuyện này muốn hỏi anh được không? – Nhỏ ngập ngừng
- Chuyện gì? – Hắn nói đều đều
- Anh biết chuyện Bạch Nguyệt đã trở về rồi đúng không? Cả chuyện nó đã có con nữa.
- Tôi biết – Lời hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đâu đó người ta vẫn cảm nhận được một nỗi đau thầm lặng.
- Anh sẽ làm gì? – Nhỏ lên tiếng
- Tôi sẽ buông tay, có lẽ, người có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc không phải là tôi – Hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
- KHÔNG ĐƯỢC – Cả nhỏ và Trang Linh đồng thanh hét lên – Anh không thể làm như vậy được.
- Tại sao? Cô ấy cũng đã có con rồi, tôi còn làm được gì nữa? – Hắn mỉm cười chua chát
- Bởi vì…… – Nhỏ toan nói nhưng nhanh chóng im lặng vì nhớ tới lời thề với nó, Trang Linh thì nhìn nhỏ bối rồi.
Hắn nhìn hai người khó hiểu, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ rồi chán nản nói:
- Tôi không thể nói được, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh một chuyện,nếu anh buông tay, anh sẽ hối hận hơn ba năm trước gấp trăm lần – Nhỏnhìn vào mắt hắn – Anh hãy nhìn Thiên Thiên, hãy xem thằng bé giống ai,đó là những gì tôi có thể nói
- Giao Châu, chuyện này là sao? – Gia Long thắc mắc
- Nguyệt đã kể cho em và Trang Linh nghe chuyện xảy ra trong vòng ba nămnó ra đi, nhưng nó cũng bắt bọn em thề, không được phép tiết lộ mọichuyện cho ai, những gì bọn em có thể nói chỉ là như vậy, em rất tiếc.
Trang Linh đứng bên cạnh giải thích cho Eric những gì nhỏ nói rồi tiến về phía hắn, chân thành nói:
- Anh đừng bỏ cuộc, đừng buông tay, anh hãy nghe theo trái tim của mình,em tin, sẽ có lúc anh nhận ra sự thật – Trang Linh mỉm cười.
Hắngật đầu không đáp, trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn. Trong lúc hắnđang chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhỏ lôi Eric, Trang Linh và Gia Long ra một góc để bàn kế, nổ phát súng đầu tiên cho chiến dịch đem nóvà hắn trở lại với nhau. Sau khi đã thống nhất, cả bọn kéo về để chuẩnbị cho những kế hoạch khác, còn Gia Long được giao nhiệm vụ thuyết phụchắn tham gia kế hoạch. Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối không tham gia, nàongờ khi anh vừa nói xong, hắn đã gật đầu cái rụp. Gia Long mừng rỡ báocho nhỏ biết rồi chạy ra ngoài mua đồ cho hắn. Còn lại một mình, hắn khẽ mỉm cười, thầm nhủ với bản thân mình:
- Nhất định anh sẽ khiến em quay trở về bên anh.
********************
Tối hôm đó, khi nó đang nấu bữa tối thì nhỏ gọi đến, giọng nói vô cùng hốthoảng. Sau khi nghe nhỏ thông báo, nó sa sầm mặt lại rồi giao chuyện nấu nướng cho người giúp việc, bỏ Thiên Thiên ở nhà cho bà Như Huỳnh chămsóc rồi lên xe phóng đi. Một lúc sau, nó có mặt tại nhà hắn, vừa địnhbước vào nhà, điện thoại nó hiện lên tin nhắn do nhỏ gửi đến:
- Bọn tui không ai cản được Chấn Phong hết, hy vọng duy nhất chỉ có bà thôi, cố lên nhé.
Dẹp điện thoại vào túi xách, nó khẽ thở dài, nó sợ không kềm chế được tìnhcảm của bản thân, sau khi biết được sự thật, tuy nó vẫn còn muốn cho hắn nếm một chút đau khổ, nhưng không hiểu sao, trái tim nó giờ đây đangđập rộn ràng. Hít một hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào:
- Cửa không khoá? Thôi kệ – Nó tự nói với bản thân mình
Vừa bước vào nhà, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi nó khiến nó suýt saymà té bổ nhào. Cố gắng thở thật ít, nó khép cửa lại. Trong nhà tối om,chỉ có ánh đèn leo lét phát ra trên phòng của nó ngày xưa. Khi bướcngang qua chiếc ghế salon trong phòng khách, đột nhiên có một bóng đenkhiến nó chú ý. Nheo mắt lại một chút, nó nhận ra bóng đen đó chính làhắn. Hắn đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Do đã nghenhỏ kể, nó biết nếu hắn uống rượu quá nhiều sẽ như thế nào, thế là nótiến lại gần hắn và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Chấn Phong, anh có nhận ra tôi không?
Hắn không đếm xỉa tới nó và vẫn tiếp tục uống. Nó cau mày, kiên nhẫn nóithêm một lần nữa, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn có một chút gì đórất ấm áp:
- Chấn Phong, đưa chai rượu đây, đừng uống nữa.
Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục nốc rượu. Nó bực tức giật phắt chai rượu ra, đặt lên bàn, gắt lên:
- Anh có biết anh đang bị cấm uống rượu không? Anh lại muốn ngất xỉu như hôm hôn lễ của Trang Linh và Eric à?
Nghe nó nói, trong lòng hắn hơi ngỡ ngàng, thì ra, hôm đó hắn không hề nghelầm, quả nhiên người đến bên cạnh hắn lúc hắn ngất đi chính là nó. Thấyhắn im lìm không nói gì, nó đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
- Tôi về đây, anh đừng có uống rượu nữa đấy, tạm biệt.
Nói rồi, nó quay đi, nhưng chưa được ba bước, nó đã bị một vòng tay ấm áp kéo ngược lại.
Bất ngờ, nó ngã vào vòng tay ấm áp đang ôm lấy nó, một mùi hương nam tínhthân thuộc mê hoặc tâm trí của nó, cộng thêm mùi rượu từ người hắn phátra khiến nó say, mặt nó đã đỏ bừng, nay lại càng đỏ hơn nữa. Nó cố tỏ ra lạnh lùng để che đi sự xấu hổ của mình:
- Mau bỏ tôi ra, anh đang làm gì vậy? – Nó vùng vẫy nhưng càng lúc càng bị hắn ôm chặt hơn.
Hắn kề sát tai nó thì thầm, phả hơi thở nóng rực vào mặt nó khiến gương mặt nó trở nên nóng bừng
- Nguyệt, về với anh đi, anh vẫn còn yêu em rất nhiều – Hắn hôn nhẹ vào gáy nó khiến nó khẽ run lên.
- Anh đang nói gì thế? Tôi đã có con rồi, mau bỏ tôi ra – Nó hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn.
- Không sao cả, anh vẫn sẽ nuôi Hạo Thiên, anh sẽ chấp nhận mọi thứ củaem, rồi chúng ta cũng sẽ có đứa con của anh và em thôi – Hắn mỉm cười,cắn nhẹ vào vành tai nó.
- Ưhmm…… – Nó khẽ rên lên, cố gắng dùngchút sức lực còn sót lại chống chọi để thoát khỏi sự mê hoặc của hắn –Buông tôi ra, buông ra mau.
Hắn nhếch mép, nở nụ cười chiếnthắng, một tay hắn vẫn giữ chặt nó còn tay kia hắn với lấy chai rượutrên bàn và ngậm lấy một ít rượu. Rồi hắn quay ngược nó lại và bất thình lình chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nó. Nó cảm thấy bị tê liệt, cố gắngmím môi thật chặt nhưng vô ích, hắn đã khiến nó há miệng và cho rượu vào đó. Sau khi nuốt xong chỗ rượu đó, não nó phát ra tia cảnh báo cuốicùng rồi trở nên đứng máy, nó không thể suy nghĩ được chuyện gì. Hắn vẫn tiếp tục hôn nó một cách cuồng nhiệt, dần dần, nó cũng đáp lại hắn. Nó choàng tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn sát vào người, tất cả nỗi nhớthương, vị đăng đắng của sự hận thù hoà quyện với tình yêu thương, nhớmong da diết của cả nó và hắn đều được bộc lộ. Hắn mỉm cười đắc thắng và bế nó lên phòng trong khi vẫn tiếp tục hôn nó. Nó không còn cảm nhậnđược gì khác ngoài nụ hôn ngọt ngào của hắn, nó để mặc cho hắn đặt nólên giường, bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Rồi từng lớp, từng lớpquần áo rơi xuống đất, hai cơ thể áp sát vào nhau, đam mê, quyến luyến.
Hắn dừng lại một chút để ngắm nhìn nó, làn da trắng mịn không tì vết, gòbồng đào căng đầy đang hưởng ứng hắn, cái cổ nhỏ nhắn, gương mặt đangchìm trong mê đắm. Cơ thể nó như đang toát ra một sức quyến rũ mãnh liệt khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn cúi xuống đặt vào cổ nó một nụ hôn rồi từ từ trượt dài xuống “hòn đảo thần tiên” của nó. Hắn dùng tay xoa nắnkhiến nó khẽ rên lên. Khi đã hết chịu nổi, hắn từ từ tiến vào trong nó,nó khe khẽ than đau, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ửng hồngcủa nó, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nếu nó đã có người khác ởnước ngoài và có Thiên Thiên, chắc hẳn nó phải quen với chuyện này chứ,hắn không ngờ nó lại thấy đau. Hắn cúi xuống đặt vào môi nó một nụ hôn,nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cho nó. Đêm hôm đó, nó và hắn quấn chặt lấynhau, tất cả những gì đã bị kềm nén trong ba năm đều được bộc phát. Saukhi cho nó tất cả những mầm mống tội lỗi của mình, hắn ôm lấy nó và chìm vào trong giấc ngủ. Đêm hôm đó, hắn đã có một giấc ngủ rất ngon, giấcngủ trọn vẹn nhất kể từ khi nó ra đi và nó cũng thế
*****************
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, nó từ từ tỉnh dậy, nó cảm thấy toànthân ê ẩm, đầu lại choáng váng và nhất là hơi lành lạnh. Khi phát hiệnbản thân đang trong tình cảnh không có mảnh vải che thân, nó càng tá hoả hơn khi nhìn thấy hắn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh nó. Nó ngồi chếtsững, căn cứ theo những gì còn đọng lại trong kí ức của nó, tối qua, sau khi nó bị hắn cho uống rượu, nó không còn biết gì cả, hình như nó vàhắn đã hôn nhau rất lâu, rồi sau đó, nó và hắn đã……………
Nghĩ tớiđó, nó quăng cho hắn ánh mắt căm hận rồi rón rén bước xuống giường. Nàongờ khi chân còn chưa kịp chạm đất, nó đã bị kéo ngược trở lại. Hắn mỉmcười dịu dàng, ôm chầm lấy nó:
- Em đi đâu thế? Tối qua, anh rất hạnh phúc.
- Buông tôi ra mau, anh là tên khốn, anh đã chuốc rượu tôi – Nó giận dữnói, nhưng không hiểu sao lại giống hệt như nó đang làm nũng hắn vậy.
- Ừ, anh là tên khốn và bây giờ anh sẽ tiếp tục làm một tên khốn – Hắn cười gian và cúi xuống hôn nó
- Không………….uhmmmmm…………… – Nó mở miệng phản đối nhưng vô hiệu.
Hắn hôn nó đến khi nó không thở nổi mới luyến tiếc dừng lại. Hắn mỉm cười nhìn nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Anh yêu em, em có biết không?
- Không, tôi không quan tâm – Nó lảng tránh ánh mắt của hắn và dĩ nhiên, hắn đã nhìn thấy sự bối rối của nó.
Hắn hôn lên trán nó rồi đỡ nó dậy, sau đó bá đạo bế nó vào phòng tắm với lí do sau một đêm vận động quá sức thì phải tắm nước ấm, mà hắn thì khôngmuốn chờ đợi. Dĩ nhiên là nó phản đối nhưng sau khi nghe hắn doạ sẽ “ăn” nó thêm một lần nữa thì nó đành ngậm ngùi im lặng để bảo toàn tínhmạng. Sau khi tắm xong, nó toan bỏ chạy thì bị hắn tóm lại và thế làđánh phải cắn răng đi ăn sáng cùng hắn. Tuy trong lòng khá tức giậnnhưng nó cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Nó thường hay mơ thấy chuyện lúctrước và dù cố không nghĩ đến, nó vẫn không thể phủ nhận rằng một phầnnào đó trong lòng nó vẫn muốn trở về với những ngày tháng hạnh phúc lúctrước. Thấy nó trầm tư suy nghĩ nhưng gương mặt lạnh lùng đã có chút ấmáp, hắn khẽ mỉm cười, nếu hắn đoán đúng, hắn là người duy nhất trong banăm trở lại đây mà nó đã làm chuyện đó, nhưng nếu vậy, chẳng lẽ ThiênThiên là con hắn sao? Không thể nào? Chẳng phải ngày đó vị bác sĩ đã nói rằng nó đã sẩy thai hay sao? Chuyện này xem ra không hề đơn giản, nhấtđịnh hắn phải điều tra để làm rõ tất cả mọi chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...