- Vậy à? Được rồi, có tin gì thì nhớ báo cho tôi biết – Ông Minh thở dài.
- Vâng, ông chủ đừng lo, có chuyện gì tôi sẽ báo ngay cho ông chủ biết – Người ở đầu bên kia trả lời.
- Được rồi, tôi giao mọi chuyện cho cậu – Ông Minh trả lời rồi tắt máy.
Ném chiếc điện thoại qua một bên, ông lấy tay day day thái dương, ông cảmthấy mệt mỏi. Lần đầu tiên ông thấy nó như vậy, dường như chuyện ba nămvề trước so với chuyện mà nó đang gặp phải chẳng bằng một phần nhỏ. Tính tình của nó ông là người hiểu rõ nhất bởi vì nó giống hệt ông, từ tínhtình cho tới cách giải quyết mọi việc, chỉ có điều so với ông, nó rất dễ bị tổn thương. Thương trường đã rèn luyện cho ông một tinh thần thép,khả năng ứng biến cực nhạy và sự tàn nhẫn. Còn nó thì khác, tuy khả năng giải quyết công việc của nó không hề thua kém ông, cả tính cách cũnglạnh lùng nhưng nó vẫn chỉ là một cô bé 19 tuổi chưa nếm trọn vị đời.Chuyện xảy ra lần này theo dự đoán của ông thì chắc chắn liên quan tớihắn, ông đã tin tưởng trao nó cho hắn, vậy mà bây giờ hắn lại khiến nóchịu tổn thương nặng nề tới mức phải bỏ đi, ông sẽ không can thiệp vàochuyện của nó nhưng ông nhất định sẽ làm rõ mọi thứ.
**********
Màn đêm dần dần biến mất nhường chỗ cho bình minh xuất hiện. Những tia nắng buổi sớm mai cùng tiếng chim hót líu lo đã kéo hắn ra khỏi giấc mộngđẹp. Hắn khẽ động đậy khiến tấm chăn trên người rơi xuống, hắn nhặt tấmchăn lên, ngạc nhiên nói:
- Mình có đắp chăn sao? Tại sao mình không nhớ? – Hắn gãi đầu.
Cầm cái chăn trên tay một lát, hắn lắc lắc đầu cho tỉnh rồi hướng mắt về phía giường. Nhìn chiếc giường trống trơn, hắn dụi mắt một lần nữa rồi nhìn lại nhưng vẫn thấy không có nó. Chiếc chăn trêntay hắn rơi xuống đất, vừa lúc đó, vị bác sĩ từ ngoài bước vào phòng,nhanh như chớp, hắn chạy lại nắm chặt lấy hai vai ông ta
- Cô ấy đâu? Ông mau nói cho tôi biết đi – Hắn nói như hét
- Cậu hãy bình tĩnh đi, cô ấy là ai? – Vị bác sĩ hơi hoảng sợ khi thấy thái độ của hắn.
- Còn ai nữa? Lâm Bạch nguyệt, cô gái nhập viện tối qua do bị tai nạn –Hắn lôi vị bác sĩ đến bên cái giường – Nói mau, cô ấy đâu rồi?
- Cậu bình tĩnh đi, tôi không biết, tôi vốn đến đây để khám cho cô ấy mà – Vị bác sĩ hoảng hốt nói
- Chấn Phong, Bạch nguyệt đâu? – Nhỏ hốt hoảng chạy vào phòng, theo sau là Gia Long – Mau nói đi, Bạch nguyệt đâu rồi?
- Tôi không biết, khi tôi thức dậy thì cô ấy đã biến mất rồi – Hắn hétlên và bỏ vị bác sĩ ra – Tại sao cô lại tìm cô ấy vào lúc sáng sớm nhưthế này?
- Vì cái này – Nhỏ chìa điện thoại ra, màn hình vẫn đanghiện lên tin nhắn của nó tối qua, mắt nhỏ rưng rưng – Vậy là nó không có ở đây sao? Vậy thì nó đi đâu chứ?
- Cái gì đây? Cái gì mà “Tạmbiệt”? – Hắn như không tin nổi vào mắt mình – Giao Châu, cho tôi biết,cô ấy thường đi đâu? Có khi nào cô ấy về nhà không?
- Về nhà? Đúng,về nhà, chắc chắn nó sẽ về nhà – Nhỏ mừng rỡ nói – Đi thôi, chúng ta vềnhà của nó, chắc chắn là ba mẹ nó sẽ biết nó đi đâu.
Nhỏ vừa dứt lời thì điện thoại của Gia Long cũng vang lên
- Alo, có chuyện gì không? – Gia Long hỏi
- May sao rồi? Tối qua cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nội dung là “Tạmbiệt.Hẹn gặp lại”, sau đó tôi cố gọi cho cô ấy nhưng dường như May đãtắt máy – Eric lo lắng nói
- Chúng tôi cũng không rõ cô ấy đang ởđâu, cô ấy đã trốn viện vào đêm qua, khi nào có tin gì tôi sẽ báo choanh biết – Gia Long khẽ thở dài.
- Được, khi nào có tin tức gì nhớ báo cho tôi – Eric lo lắng nói.
- Tôi biết, anh cứ yên tâm – Gia Long nói rồi tắt máy.
Dẹp điện thoại vào túi, anh quay sang nói với nhỏ và hắn:
- Eric vừa gọi, anh ấy nói là Nguyệt cũng đã nhắn tin cho anh ấy, nội dung giống hệt với tin nhắn gửi cho Giao Châu.
- Thôi, chúng ta đi lại nhà nó đi, nhanh lên – Nhỏ giục.
Nói rồi, cả ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và đến nhà nó. Vị quảngia nhanh chóng ra mở cửa. Cánh cổng vừa mở ra, nhỏ và hắn chạy nhanhvào nhà còn Gia Long thì từ từ vào sau.
Ở trong nhà, ba nó đang ngồinhâm nhi cà phê còn mẹ nó thì ngồi im trên ghế sofa, hai mắt đỏ hoe. Nhỏ chưa kịp lên tiếng, hắn đã vội nói:
- Nguyệt đâu rồi? Cô ấy có về nhà không bác?
- Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu – Ông Minh chậm rãi nói – Còn Gia Long và Giao Châu, hai đứa cũng ngồi đi.
- Xin bác cho cháu biết cô ấy đang ở đâu, làm ơn cho cháu biết đi – Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng
- Tôi có được phép biết vì sao con bé lại bỏ đi khỏi nhà cậu không?- Ông Minh không trả lời mà hỏi ngược lại hắn
- Là cháu có lỗi, cháu làm cô ấy bị tổn thương, xin bác tha lỗi cho cháu – Hắn quì xuống đất, nét mặt vô cùng đau đớn.
- Cậu xin lỗi tôi làm gì? Người cậu nên xin lỗi lẽ ra phải là con bé chứ? – Ông minh nói đều đều, tiếp tục nhâm nhi tách cà phê nóng.
- Xin bác cho cháu biết Nguyệt đang ở đâu, cháu sẽ xin lỗi cô ấy, cháu xin bác – Hắn cúi đầu xuống, đôi mắt hoe hoe đỏ.
Ông Minh không đáp, đôi mắt vẫn dán lên màn hình ti vi, tách cà phê đang được giơ lên bỗng nhiên dừng lại khi sắp chạm đến môi……
- Chúng tôi vừa nhận được tin chiếc máy bay từ Việt Nam đến Mỹ đã cấtcánh tối qua khi bay ngang qua biển đã gặp trục trặc kĩ thuật, rơi thẳng xuống biển, hiện chúng tôi vẫn đang theo dõi để biết thông tin về người sống sót, nhưng theo hiện trạng do chính hãng bay cung cấp, toàn bộhành khách đã tử nạn……………..
“Xoảng”, tách cà phê rơi tự do xuống đấtvà vỡ tan, bà Huỳnh Như sau khi nghe tin thì thét lên một tiếng rồi bấttỉnh. Ông Minh tái mặt, đôi mắt mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, vừa lúc đó,một hồi chuông điện thoại vang lên, ông run rẩy bắt máy:
- Alo?
- Ông chủ, chiếc máy bay chở tiểu thư Bạch Nguyệt đã…… – Đầu dây bên kia ngập ngừng – Rơi xuống biển rồi ạ.
Như một xô nước dập tắt đi ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng ông Minh,cuộc điện thoại đó như một lời xác nhận, mặt ông trở nên trắng bệch,chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống đất, ánh mắt ông dại đi, lấymột tay ôm lấy đầu, ông mấp máy môi:
- Tại sao lại như vậy?
Đột nhiên bà Huỳnh Như tỉnh dậy, bà nắm chặt lấy nhỏ, nước mắt giàn giụa trên mặt
- Cháu nói cho dì biết đi, con Nguyệt đang ở nhà cháu đúng không? Nókhông hề đi chuyến bay đó đúng không? – Bà gào lên, khuôn mặt rúm ró lại vì đau đớn.
- Cái gì? Bác nói vậy là sao? – Nhỏ mấp máy môi, đôi mắt ánh lên một chút sợ hãi – Bác nói Nguyệt đi chuyến bay đó sao?
- Không, nó không đi chuyến bay đó, cháu nói đi, nó đang ở nhà cháu đúng không? – Bà Huỳnh Như khóc nấc lên rồi ngất xỉu.
- Bác, bác tỉnh lại đi, bác nói gì cháu không hiểu gì cả – Nhỏ lay lay bà dậy, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
- Quản gia, đưa bà ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đi – Ông minh chậm rãi nói
- Vâng – Vị quản gia gật đầu rồi cho người đến đỡ bà vào phòng.
Một lúc sau, ông chậm rãi lên tiếng:
- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu – Ông đưa mắt nhìn sang hắn – Đó làhôn ước giữa cậu và con bé đã được huỷ bỏ, từ giờ trở đi, cậu không cònliên hệ gì với con bé nữa.
- Tại sao? Cháu không chấp nhận – Hắn vội nói
- Việc này không đến lượt cậu quyết định, đó là quyết định của con bé,xin cậu hãy tôn trọng – Ông khẽ nhíu mày khi nhắc đến nó, nỗi đau nàyquá lớn nên dù có cố gắng che giấu, khuôn mặt ông ít nhiều cũng biểu lộmột chút cảm xúc.
- Cháu muốn gặp cô ấy, cháu phải nói chuyện với côấy, trừ phi do chính miệng cô ấy nói ra, cháu sẽ không bao giờ đồng ý –Hắn đứng bật dậy, giọng nói vô cùng cương quyết.
- Cậu sẽ không thểgặp nó được nữa – Bà Huỳnh Như bất ngờ lên tiếng – Nói chính xác hơn làtất cả chúng ta sẽ không ai còn có thể gặp nó được nữa.
Nói rồi bà đi tới và ngồi xuống cạnh ông Minh. Nhỏ sợ hãi nói:
- Bác, bác nói vậy là sao? Tại sao không thể gặp lại Nguyệt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nó đã có mặt trên chuyến bay đó – Bà nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ hoe.
- Chuyến bay? Chẳng lẽ là chuyến bay vừa được nói đến lúc nãy trên ti vi? – Nhỏ kinh hãi hỏi
- Phải – Bà Như Huỳnh gật đầu, nước mắt lại tiếp tục tuôn trào.
Bà vừa gật đầu xác nhận xong, nhỏ ngất xỉu, sự việc này đã quá sức tưởngtượng của nhỏ khiến nhỏ không thể nào đón nhận được. Gia Long vội ôm lấy nhỏ, đôi mắt vẫn còn bàng hoàng khi nghe tin dữ. Hắn thì ngồi như tượng đá, đôi mắt dại hẳn đi, gương mặt đen lại, khoé môi giật giật, bàn taysiết lại thành nắm, trông hắn lúc này vô cùng đáng sợ. Đột nhiên hắn lên tiếng, chất giọng trầm trầm đầy đau đớn:
- Bác gạt cháu đúng không? Cô ấy muốn tránh mặt cháu nên mới bày ra chuyện này phải không?
- Đây là sự thật, tôi sẽ không lấy cái chết của con mình ra để đùa giỡn – Ông minh gằn từng tiếng, lớp vỏ bọc của ông đã gần rạn nứt, ông khôngthể chịu nổi sự đau đớn này được nữa.
- NÓI DỐI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ NÓI DỐI – Hắn hét lên rồi chạy ra ngoài, chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh đi.
- Không xong rồi, bác giúp cháu chăm sóc Giao Châu, cháu phải chạy theoChấn Phong, không thì chắc cậu ấy sẽ gây tai nạn khi lái xe với tâmtrạng này – Gia Long vội nói.
- Được, giúp ta khuyên Chấn Phong – Ông Minh cau mày, nhận lấy nhỏ từ tay anh, ông không thể nói được câu “Đừng quá đau lòng” bởi chính ông cũng đang rất đau đớn khi nghe tin dữ vềnó.
- Vâng, chào bác cháu đi – Gia Long gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, phóng xe theo hắn.
********
Trên đường, hắn phóng xe như vũ bão, chiếc Ferrari màu đen lao đi như xégió. Đầu óc hắn chẳng thể suy nghĩ được gì, hắn đã mất nó rồi, mất nóthật rồi, nó không còn cần hắn nữa nên mới bỏ hắn mà đi, nếu vậy thì hắn sẽ đi tìm nó, sẽ đi theo nó. Nghĩ vậy, hắn lại tăng tốc tới mức tối đa, chiếc xe lại tiếp tục lao đi trên con đường.
Ở phía sau, Gia Longvẫn kiên trì phóng xe theo hắn, điều khiến anh đau đầu là không biết làm sao để có thể khiến hắn dừng lại. Vận tốc xe lúc này quá lớn, chỉ cầnđâm vào một vật nào đó là sẽ rất nguy hiểm. Chợt nghĩ ra một cách, anhgọi cho hắn, tuy biết hắn sẽ không nghe máy nhưng may mắn là điện thoạicủa hắn có chế độ phát tin nhắn thoại, chỉ cần gửi tin nhắn thoại vàomáy là điện thoại tự động sẽ phát lên cho người sử dụng nghe thấy
Tuy cách này cũng rất nguy hiểm nhưng nếu để hắn tiếp tục lái xe như vậythì càng nguy hiểm hơn nên Gia Long đành phải làm vậy. Lấy điện thoạira, anh gọi cho hắn, cố hét lớn nhất có thể:
- CHẤN PHONG, BẠCH NGUYỆT CÒN SỐNG, MAU DỪNG LẠI ĐI!
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, chiếc xe giảm dần tốc độ, nhưng đột nhiên,chiếc xe đâm sầm vào cái cây bên đường, anh vội vàng thắng lại và chạyđến xem, hắn đã bất tỉnh, đầu bị chấn thương còn chiếc xe thì bị móp mui do đâm vào cây. Vội đưa hắn lên xe mình, anh gọi người đến câu xe hắnvề nhà mình rồi chở hắn đến bệnh viện. Rất may là chiếc xe đã giảm tốcđộ đáng kể, không thì chắc chắn mạng sống của hắn khó giữ được.
Lo cho hắn xong xuôi, Gia Long gọi về nhà nó để hỏi thăm tình hình. Sau một hồi chuông dài, cuối cùng papa nó cũng bắt máy:
- Alo? – Papa nó nói, giọng đầy mệt mỏi
- Cháu là Gia Long, bác gái và Giao Châu sao rồi thưa bác? – Gia Long lễ phép nói.
- Hai người đều tỉnh rồi, cháu đừng lo, còn Chấn Phong sao rồi? – Papa nó nói, giọng có một chút tức giận
- Chấn Phong không sao đâu thưa bác, chỉ có điều lúc nãy cậu ấy tông vàocây nên cháu vừa đưa cậu ấy đến bệnh viện – Gia Long thở dài – Cháu cóthể hỏi một chuyện được không ạ?
- Cháu cứ nói – Ông minh nói nhanh
- Thật sự là…..uhm……thật sự là Bạch Nguyệt có mặt trên chuyến bay đó sao? – gia Long hơi ngập ngừng, anh không muốn nhắc đến việc này nhưng vìhắn nên anh đành phải hỏi – Xin lỗi nếu cháu có làm bác không vui.
- Không, không sao – Papa nó trầm giọng – Con bé thật sự đã đi chuyến bay đó, nó thật sự đã rời xa chúng ta rồi cháu à.
- Cháu xin lỗi – Gia Long nói – Cháu không nên nhắc tới việc này.
- Không sao, cháu lo cho Chấn Phong đi, khi nào cậu ta tỉnh thì hãy bảocậu ta quên con bé đi, bác nghĩ con bé cũng không muốn nhìn thấy cậu tađau khổ đâu – Papa nó thở dài.
- Vâng, cháu biết rồi – Gia Long nói rồi tắt máy.
Vậy là nó thật sự đã ở trên chuyến bay đó, anh biết phải nói gì với hắn khi hắn tỉnh dậy đây, rồi còn lời mà papa nó nhờ anh chuyển lại nữa, liệuhắn có bình tĩnh nổi khi nghe về nó hay không? Nghĩ đến đó, anh khẽ caumày và lắc đầu, chuyện này thật là khó xử mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...