Trang Linh đỏ ửng mặt, cố gắng đẩy anh ra:
- Anh đang làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra.
- Khóc đi – Anh dịu dàng nói
- Anh nói cái gì cơ? – Cô ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng khẽ rung lên.
- Hãy khóc đi, cô không cần phải kìm nén, tối nay tôi cho cô mượn bờ vai – Anh dịu dàng vuốt tóc cô, dỗ dành.
Nghe lời anh nói, mắt Trang Linh ươn ướt, ngày xưa, bố mẹ cô cũng thường hay ôm lấy cô vào lòng khi cô buồn. Dùng chút sức lực yếu ớt, cô cố đẩy anh ra nhưng vô ích, cô yếu ớt nói, giọng run rẩy:
- Tôi không xứng đáng để nhận tình thương của anh đâu, tôi là một con người vô cùng kinh tởm.
- Không, em không hề kinh tởm, em trong sạch hơn bất cứ con người nào vàtâm hồn em rất đẹp – Eric nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói – Hãy khóc đi, mang tất cả những gì đau khổ trút hết ra, đừng tiếp tục kiềm nénnữa.
Và lần đầu tiên trong 5 năm, Trang Linh bật khóc, cô khócnức nở như một đứa trẻ, tất cả những hành động của anh đều khiến cô nhớtới bố mẹ. Nỗi đau đớn cô dồn nén bấy lâu bất chợt oà vỡ vì sự quan tâmchân thành của anh. Cô không ngờ lại có người nói những lời đó với cô,từ cái ngày bố mẹ cô mất đi, sống trong cái ngôi nhà đó, tâm hồn cô dần trở nên mai một, cô biết tất cả những gì Tuyết Lan làm,thậm chí cũng từng chứng kiến nhưng cô không hề can ngăn Tuyết Lan bởivì cô cảm thấy thù ghét mọi người, dần dần, cô trở nên vô cảm khi chứngkiến bất hạnh của người khác. Nhưng những năm gần đây, cô đã dần tự cảmthấy sợ bản thân mình và điều đó đã phần nào kéo cô ra khỏi “đống bùnlầy”. Nhưng ly nước khi đã đổ thì không bao giờ hốt lại được trọn vẹn,tâm hồn cô cũng đã có phần nhơ nhuốc, vậy mà anh vẫn nói tâm hồn của côrất đẹp.
Eric dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay khẽ siết vào vai cô, dịu dàng nói:
- Hãy quên hết những chuyện đó đi và hãy sống thật tốt, anh tin bố mẹ emtrên thiên đường luôn dõi theo em đó và chắc chắn họ muốn em sống thậthạnh phúc.
Một hồi lâu sau, Trang Linh ngưng khóc, hơi ấm toả ratừ người anh khiến cô trở nên bình tĩnh hơn. Cô dùng tay đẩy anh ra, mỉm cười:
- Cám ơn anh đã cho tôi mượn chỗ để khóc.
- Không có chi – Anh cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi cô – Rất vui khi nhìn thấy nụ cười của em.
Mặt Trang Linh đỏ ửng, cô vội đứng dậy, ngượng ngùng nói:
- Chúng ta về thôi, đã muộn lắm rồi.
- Ừ – Anh mỉm cười rồi ngồi dậy, cởi chiếc áo khoác trên người ra quàng lên người cô – Coi chừng cảm lạnh đó.
Nói rồi, anh mở cửa xe cho cô rồi đưa cô về nhà. Tối hôm đó, Trang Linh đãcó một giấc mơ rất đẹp, cô mơ về những ngày hạnh phúc khi xưa và về anh, người con trai đã cứu rỗi tâm hồn cô.
Sáng hôm sau, nó thức dậyrất sớm, nó chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút vì dư âm của rượu, nhìnsang bên cạnh, nó thấy hắn vẫn còn ngủ say. Khẽ khàng rời khỏi giường,nó nhanh chóng tắm rửa, làm VSCN và thay quần áo thật nhanh rồi xuốngbếp. Sau khi làm bữa sáng cho hắn xong, nó viết một lời nhắn nhỏ rồi đihọc. Cái se se lạnh của buổi sớm mai khiến nó tỉnh táo hơn. Những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua lại ùa về trong tâm trí nó khiến nó không thểđối mặt với hắn được, nó vẫn rất buồn vì chuyện đó và ghen tị với TuyếtLan.
Buổi học ngày hôm nay trôi qua rất nhanh đối với nó. Nặng nề thu dọn sách vở, nó không muốn phải đối mặt với hắn, nó không muốn phải về nhà vào lúc này. Nhìn vẻ mặt của nó, nhỏ biết nó rất buồn, lấy điệnthoại gọi cho Gia Long, nhỏ kể cho anh nghe và huỷ buổi hẹn chiều nay.Nhận được sự đồng ý của Gia Long, nhỏ chạy đến bàn nó và rủ nó đi chơi.Đúng như nhỏ đoán, nó đồng ý ngay lập tức. Thế là hai đứa rủ nhau điuống nước. Trong phòng riêng, nó kể cho nhỏ nghe về chuyện xảy ra hômqua. Nhỏ tức giận đòi tìm Tuyết Lan để “xử lý” nhưng nó can nhỏ lại. Tuy tức nhưng cũng không muốn nó khó xử nên nhỏ đành ngồi im. Hôm đó, haiđứa đi đến tối mịt mới về nhà, mặc cho hắn gọi bao nhiêu lần, nó cũngkhông nghe máy. Rồi nó ngỏ ý muốn ngủ ở nhà nhỏ ngày hôm nay. Thấy nhỏđồng ý, nó lấy điện thoại nhắn tin cho hắn rồi lên xe về nhà nhỏ.
Sáng hôm nay khi thức giấc, hắn chẳng thấy nó đâu cả. Hắn đoán rằng có lẽ nó đang ở trong phòng tắm nên ngồi ở ngoài đợi. 5 phút……10 phút…….rồi 20phút trôi qua vẫn chưa thấy nó ra ngoài. Thấy lạ, hắn đẩy cửa bước vàothì không thấy nó đâu. Làm VSCN xong, hắn xuống bếp tìm nó thì thấy bữasáng đã được làm sẵn, bên cạnh còn có tờ giấy nhỏ. Cầm lên xem, hắnthoáng ngạc nhiên rồi ngay lập tức hiểu ra. Hắn tự cười với bản thân:
- Thì ra cô ấy muốn tránh mặt mình.
“ Em đến trường sớm, anh nhớ ăn sáng đó”. Vốn hắn định sẽ giải thích vớinó về chuyện hôm qua nhưng có lẽ không được rồi. Chán nản, hắn ăn xongrồi đi đến công ty. Vừa bước vào phòng, chưa kịp nhìn thấy Tuyết Lan thì giọng nói của cô ta đã vang lên lanh lảnh:
- Anh đến rồi!!!!!!!Em lại đến chơi với anh nè – Rồi cô ta chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Lan, buông anh ra, anh có chuyện muốn hỏi em – Hắn cau mày, đẩy Tuyết Lan ra.
- Chuyện gì hả anh? – Tuyết Lan tròn mắt nhìn hắn, gương mặt vô cùng ngây thơ.
- Có phải hôm qua chị Nguyệt có nhắn tin và gọi đến cho anh không? – Hắn hỏi thẳng.
Tuyết Lan giật mình khi nghe hắn nói nhưng cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, mắt cô ta ươn ướt:
- Hic, sao hôm nay anh dữ với em quá vậy? Anh bắt nạt em, hic
- Anh xin lỗi, em đừng khóc, nhưng em hãy trả lời anh đi – Hắn xoa đầu Tuyết Lan, dịu dàng nói
- Hic, đúng là chị ấy có gọi và gửi tin nhắn đến cho anh, nhưng em,hichic – Tuyết Lan sụt sùi khóc – Nhưng mà em vô tình xoá mất, sợ anhmắng nên em xoá luôn cuộc gọi đến, hic, em không hề cố ý đâu, anh tin em đi.
Tuyết Lan nắm lấy tay hắn, nước mắt chảy dài trên mặt, buồn bã nói. Hắn thở dài, xoa đầu Tuyết Lan, dịu dàng nói:
- Thôi, chuyện đã lỡ rồi, anh không trách em đâu, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, biết không?
- Hic, vâng, em biết, anh đừng giận em nha, em không cố ý đâu – Tuyết Lan tiếp tục khóc lóc – Em xin lỗi anh, hic.
- Thôi, không sao đâu, em đừng khóc nữa – Hắn dịu dàng nói.
Tuyết Lan ngước lên nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước:
- Vậy là anh tha lỗi cho em phải không?
- Ừ, anh đâu phải người nhỏ mọn đâu – Hắn cười.
Tuyết Lan mỉm cười, ôm chầm lấy hắn:
- Hihi, em biết anh không trách em đâu, mà anh Phong ơi, chị Nguyệt có giận anh không? – Tuyết Lan buồn bã hỏi.
Nghe Tuyết Lan hỏi, hắn hơi giật mình, thì thầm với chính mình:
- Cô ấy có giận mình không nhỉ? – Rồi hắn nhớ tới chuyện sáng hôm nay, thở dài – Chắc là có rồi, haizzz
Rồi hắn mỉm cười:
- Chắc là cô ấy giận anh rồi, thôi, anh làm việc, em ngồi đó chơi đi nha.
- Anh Phong nè, mai mốt em sẽ sang xin lỗi chị Nguyệt giúp anh nha – Tuyết Lan ngọt ngào nói.
- Ừ – Hắn mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng hắn dần khuất, Tuyết Lan hả hê vô cùng, cô ta nhếch môi lên tạo nên một nụ cười nửa miệng đầy thoả mãn:
- Cuối cùng cũng giận nhau, để rồi xem hai người còn yêu nhau được bao lâu.
Còn hắn thì dù đang làm việc nhưng trong lòng thì suy tính mọi cách để giải thích với nó. Tối, hắn cố gắng về nhà thật sớm nhưng chẳng thấy nó đâu, rồi hắn chờ nó, chờ mãi vẫn không thấy nó về nhà mặc dù bây giờ đãkhuya lắm rồi. Lo sợ nó bị tai nạn, hắn toan đi tìm thì điện thoại báocó một tin nhắn.
“Tối nay em không về, anh tự đi ăn nhé, ngủngon”. Đọc xong tin nhắn, hắn như hoá đá. Vậy là nó thật sự muốn tránhmặt hắn. Ngẩn ngơ một hồi, hắn quyết định phải đi tìm nó. Đầu tiên, hắngọi về nhà ba mẹ nó để thăm dò, thấy nó không về nhà, hắn gọi cho GiaLong và giọng điệu chuyển qua…..hăm doạ. Một lúc sau, Gia Long đành phải nói cho hắn biết là nó đang ở nhà nhỏ. Nắm được thông tin, hắn tức tốcphóng xe đến nhà nhỏ. Đến trước cửa nhà, hắn thấy hai người đang ngồitrò chuyện ngoài vườn, chưa vội bấm chuông, hắn đứng đó nhìn nó. Nóichuyện một lát, nó gục xuống vai nhỏ và nhỏ ôm nó vào lòng. Dường như nó đang khóc , hắn thấy nhỏ đang cố gắng an ủi nó. Một nỗi xót xa tràodâng trong lòng hắn, hắn không ngờ nó lại buồn đến như vậy, nhất địnhhắn phải giải thích nói nó. Nghĩ là làm, hắn lấy điện thoại gọi cho nó,hắn thấy nó có cầm điện thoại lên xem nhưng không nghe máy. Kế bên, hình như nhỏ đang thuyết phục nó điều gì đó nhưng hắn chỉ thấy nó lắc đầu.Hắn lại tiếp tục gọi cho nó, nó vẫn không nghe máy. Hắn nhắn tin cho nó, một tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ để nó hiểu
“Anh đang ở trước nhà Giao Châu, xin em hãy cho anh một cơ hội để giải thích được không?”
Rồi hắn bấm “gửi”, hắn thấy nó cúi xuống đọc rồi nó nhìn thẳng ra cửa. Sauđó nó nói với nhỏ và cùng nhỏ chạy đến mở cửa cho hắn, nó tránh ánh mắtcủa hắn.
- Sao anh lại đến đây?
- Về với anh đi, anh muốn nói chuyện với em – Hắn dịu dàng nắm lấy tay nó
- Không nói ở đây được sao? – Nó vẫn không nhìn vào mắt hắn – Muốn nói gì anh cứ nói đi.
- Thật ra anh không hề biết em gửi tin nhắn đến cho anh, là Tuyết Lan đãvô tình xoá đi, em hãy tin anh, nếu biết, anh đã về nhà ngay lập tứcrồi, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em chờ ở nhà – Hắn nhìn thẳng vào mắt nó – Về nhà với anh đi được không?
Nó khẽ run lên, môi bắt đầu mấp máy, giọng đầy ngạc nhiên:
- Là thật sao? Anh không biết sao?
- Anh xin thề, điều anh nói là sự thật, em hãy tin anh – Hắn ôm lấy nó – Về với anh nha.
- Vậy mà em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi – Mắt nó rưng rưng nước mắt.
- Không, anh mới là người có lỗi, chỉ cần em đừng giận anh nữa, muốn anhlàm gì cũng được – Hắn lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra khỏi mắt nó – Vềvới anh nha?
- Ưm – Nó mỉm cười, rồi nó quay sang nói với nhỏ – Cám ơn bà đã chứa chấp tui nhưng bây giờ tui về đây, làm phiền bà quá.
Nhỏ mỉm cười, giả vờ vuốt vuốt ngực:
- Ừ, hai người về nhà diễn phim tiếp đi, nãy giờ đứng coi mà tui muốn óiquá, haiz, lúc nãy ăn có mấy chén cơm mà bây giờ ói thì tiếc lắm, mà nếu ói thì chắc phải vài thao mới chứa hết, hahaha
Nói xong, nhỏ chạy mất dạng còn nó thì mặt mày đỏ ửng, vừa chạy theo nhỏ vừa hăm doạ:
- Bà thử để tui bắt được coi, tui đánh bà nhìn không ra người luôn đó.
- Bắt được thì đánh, còn không bắt được thì đừng doạ nhau nhé bạn hiền, hahah – Nhỏ vừa chạy, vừa lè lưỡi trêu nó.
Hai đứa rượt đuổi nhau một hồi thì té lăn ra đấy, quần áo lắm lem nhưng ômbụng cười rất vui. Hắn tiến đến đỡ hai đứa dậy, mỉm cười với nó:
- Em cũng nghịch quá nhỉ? Về được chưa Lâm tiểu thư?
- Được rồi – Nó gật đầu, thở như sắp chết.
- Đem con nhỏ bạo lực này về giùm đi, không thì nó giết tôi chết mất – Nhỏ thở không ra hơi nhưng vẫn cố trêu nó.
Nó không nói gì mà liếc nó một cái nhá lửa khiến nhỏ im bặt. Rồi nó ra xe ngồi trước, hắn vừa định đi theo thì bị nhỏ tóm lại, nhỏ nói thầm vào tai hắn:
- Anh mà làm nó buồn nữa, tôi giết anh đấy nhé
Rồi nhỏ buông hắn ra và chạy vào nhà còn hắn thì mỉm cười nhìn nhỏ rồi nhanh chóng vào xe và phóng về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...