Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em đã hứa rồi đó nha – Hắn mỉm cười – Anh muốn ăn em.
Nghe hắn nói xong, mặt nó đỏ bừng, miệng lắp bắp:
- Anh…….anh……..
- Anh làm sao? – Hắn mỉm cười – Chuyện này có gì khó đâu? Chỉ hôn thôi mà.Hơn nữa, em đã hứa với anh rồi mà.
- Nhưng mà…..em….đây là bệnh viện mà – Nó đưa ra lí do cuối cùng.
Nghe nó nói xong, hắn cho gọi y tá vào phòng, hai người họ nói chuyện vớinhau một lúc lâu. Ban đầu, nó thấy cô y tá có vẻ không đồng ý, rồi cô ta lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau, nó thấy cô ta cườivui vẻ với hắn. Tự nhiên nhìn cô y tá đi khỏi phòng, nó thấy bất an vôcùng, đặc biệt là khi nhìn nụ cười ranh mãnh của hắn, nó lại càng lolắng gấp bội.
Hắn đóng cửa lại rồi mỉm cười nhìn nó:
- Em yên tâm đi, không ai vào đây nữa đâu, bây giờ thì em thực hiện lời hứa của mình đi chứ.
- Nhưng mà……..lỡ như Giao Châu đến thăm em thì sao?
- Hôm nay trường em học đến chiều mà, làm sao Giao Châu có thể đến thăm em vào lúc này được chứ?
Hắn mỉm cười và tiến đến bên cạnh nó. Nó lắp bắp, cố nói một lí do nào đó:
- Nhưng……nhưng mà………
- Không nhưng gì hết.
Dứt lời, hắn cúi xuống hôn nó. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Niềm đam mê giữahai người bùng cháy, hắn đè lên người nó, cẩn thận không chạm vào chânnó, còn nó thì vòng tay qua cổ hắn. Nụ hôn rất dài và rất ngọt. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nó mà đùa nghịch, còn bàn tay thì bắt đầu cởi từng cáicúc áo của nó. Nếu là bình thường, chắc chắn nó sẽ cho hắn một cước baykhỏi giường vì tội háo sắc, nhưng vào giờ phút này, đầu óc của nó như bị tê liệt trước nụ hôn của hắn nên nó không thể từ chối được. Hắn và nóquấn chặt lấy nhau, nó dùng tay cởi áo của hắn ra, ném xuống sàn vàquàng tay qua cổ hắn.
Nhận được sự hưởng ứng của nó, dục hoảtrong hắn bùng lên dữ dội, hắn cúi xuống hôn vào cổ nó, mơn trớn. Hơithở nóng hổi của hắn phả vào người nó khiến máu trong người nó cứ sôilên sùng sục. Hắn dùng tay xoa bóp một quả đào của nó và tiếp tục hônnó. Nó thở dốc, khẽ rên lên, điều này càng khiến dục hoả bốc cao khôngkìm được, hắn không còn lí trí, dùng tay tách chân nó ra. Nhưng khôngmay, nơi hắn chạm vào chính là vết thương của nó. Một tiếng hét longtrời lở đất vang lên khiến màng nhĩ của hắn gần như nổ tung và “lửa”giữa hai người tắt ngóm.
Hắn chán nản mặc lại áo cho nó và cúixuống xem vết thương. Lần trước cũng vậy, gần đến cao trào thì y nhưrằng lại có chuyện gì đó xảy ra, hình như hắn toàn lựa giờ “con rệp” đểăn nó hay sao ấy. Kiểm tra một lát, hắn nhìn thấy miếng gạc đang có mộtít máu đỏ rỉ ra từ miệng vết thương. Hắn ngước lên nhìn nó, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Đau quá, hic – Mắt nó ươn ướt – Nhưng em không sao, chắc lát nữa sẽ hết mà.
- Để anh đi gọi bác sĩ – Hắn nhanh chóng mặc áo vào và quay đi.
Nó nắm chặt lấy tay hắn, mỉm cười:
- Em không sao đâu, anh đừng lo, ở đây với em đi – Mắt nó long lanh – Được không?
- Nhưng còn chân em? – Hắn lưỡng lự – Em không sao thật chứ?
- Thật mà, ở bên em được không? – Nó mỉm cười, gương mặt hơi ửng hồng – Tự nhiên em muốn ở bên anh.
Hắn mỉm cười rồi ôm lấy nó. Nó dúi đầu vào ngực hắn, khẽ mỉm cười. Nó không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì nữa và nó cũng không muốn biết. Nóchỉ biết rằng vào giờ phút này, nó muốn được ở bên cạnh hắn, điều đókhiến tim nó cảm thấy ấm áp và bình yên, ngọn lửa ghen tuông trong lòngnó đã tắt ngóm, tất cả những gì nó biết vào lúc này là một vòng tay ấmáp và niềm hạnh phúc đang tràn ngập. Rồi nó ngủ thiếp đi, hắn mỉm cườihôn vào tóc nó.
Từ rất lâu rồi, hắn chỉ có công việc, ai dám cảnđường hắn chắc chắn không có chuyện tốt. Những cô gái chân dài nóngbỏng, những cô nàng xinh xắn như búp bê, những cô tiểu thư xinhđẹp,…….trước giờ hắn đã gặp nhiều, chơi đùa đến phát chán nhưng hắnkhông yêu ai cả. Nói chính xác hơn, bọn họ chỉ là những con búp bê chohắn giải trí lúc buồn chán mà thôi. Hơn nữa, trước giờ hắn luôn nghĩrằng không có người con gái nào mà không gục trước hắn, chỉ cần hắn nởnụ cười là họ đã “ngã rạp” trước hắn. Còn nó thì khác, lần đầu tiên gặphắn, nó thậm chí không “mê” hắn mà còn cho hắn một đá, lúc đó, tức thìcó tức nhưng hắn cũng khá thích thú với người con gái xinh đẹp này. Bâygiờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã thích nó từ khi mới gặp mặt thì phải. Nó chân thật, không giả dối, không trang điểm loè loẹt diêm dúa mà sở hữu mộtvẻ đẹp tự nhiên, nhiều lúc ngốc nghếch như một đứa trẻ, nhiều lúc lạilạnh lùng đến rợn người. Đối với hắn, nó chính là mảnh ghép duy nhất của hắn, là một nửa còn thiếu trong cuộc đời hắn. Có nó, hắn như có thêmsức mạnh, nhưng qua chuyện lần này, hắn mới phát hiện: nó không chỉ lànguồn sức mạnh của hắn mà còn là nhược điểm lớn nhất của hắn. Sau mộthồi “tự kỉ”, hắn ôm lấy nó và chìm vào giấc ngủ, môi nở một nụ cười.
Về đến nhà, Tuyết lan tạm biệt hắn rồi ngoan ngoãn đi vào trong nhưng khihắn vừa chạy đi khỏi, Tuyết Lan đã cho người lái xe bám theo hắn. Quảkhông ngoài dự đoán của cô ta, hắn đến bệnh viện thăm nó. Lén theo hắnvào trong, nào ngờ khi vừa lên đến phòng nó, Tuyết Lan đã bị một cô y tá chặn lại với lí do không tiện. Tuyết Lan nghe xong, nét mặt có hơi biến sắc nhưng lập tức mỉm cười rồi rời đi. Đến góc khuất, cô ta nấp vào để chờ đợi thời cơ. Khoảng 1 tiếng sau, cô y tá bị gọi đi, chớp lấy thời cơ, Tuyết Lan đi đến trước phòng nó, định đẩy cửa bước vào thì lập tức chết sững. Gương mặt cô ta đỏ ửng khi thấy hắn và nó đang nằm ngủ cùng nhau. Tuyết Lan tức tối bỏ đi, không quênném về hai người về ánh nhìn đầy căm tức. Cô ta chỉ hận không bóp chếtnó được mà thôi.
Hai ngày sau, nó được xuất viện. Do hắn có việc, nhỏ lại đi học nên nó được Eric chở về. Trước khi về nhà, nó còn tranhthủ đi mua tổ yến, bào ngư và một số thứ khác để về nấu cho hắn. Ericmỉm cười:
- Em mua về để nấu cho Chấn Phong à?
- Vâng, dạo này em thấy anh ấy có vẻ mệt mỏi lắm – Nó mỉm cười – Cám ơn anh đã đưa em đi nhé!
- Không có gì đâu, em làm anh ghen tị với Chấn Phong quá – Eric trêu nó – Phải chi cũng có người nấu cho anh ăn nhỉ? Đúng là Chấn Phong có một cô vợ hiền.
- Anh trêu em đấy à? – Nó đỏ mặt – Thì anh cứ nói bạn gái mình nấu cho ăn đi.
- Anh làm gì có bạn gái – Eric cười phá lên – Chỉ có em gái thôi
Nó tròn mắt, mỉm cười:
- Anh nói anh không có bạn gái thật à?????
- Ừ – Mặt Eric hơi ửng hồng – Anh nói dối em làm gì?
- Sao anh không quen ai? Em thấy có nhiều cô sẵn sàng chết vì anh đấy!!!!! – Nó trêu
- Vì anh chưa gặp người thích hợp với anh, chỉ đơn giản vậy thôi – Ericmỉm cười – Tới nhà rồi kìa, em có cần anh giúp mang đồ vào không?
- Thôi, em tự mang được rồi, cám ơn anh đã đưa em về – Nó mỉm cười – Coi vậy thôi chứ nhẹ lắm.
Eric mỉm cười không đáp. Chiếc xe Bugatti Veyron màu đen sang trọng dừng lại trước biệt thự của hắn. Nó vừa bước khỏi xe, tay chưa kịp lấy giỏ xáchthì Eric đã nhanh chóng ôm đống nguyên liệu của nó đứng trước cửa nhà.Eric mỉm cười nhìn nó:
- Nói vậy thôi chứ để anh giúp cho. Mở cửa đi, anh đem vào bếp giúp em.
- Ừhm…… – Nó đơ mất 5s mới chạy đến mở cửa cho anh.
Sau khi mọi thứ yên vị trên bếp, nó lấy cho Eric một li nước, ngượng ngùng nói:
- Anh đã chở em đi mua đồ rồi còn bắt anh mang vào nhà nữa, em thấy ngại quá.
- Không có gì đâu, thôi, anh về đây, anh còn phải đi làm việc, gặp em sau nha.
- Vâng, khi nào rảnh anh em mình đi chơi nhé!!!! – Nó cười tít mắt, tiễn Eric ra cửa.
Khi chiếc xe khuất bóng, nó đóng cửa lại, nhanh chóng thay đồ rồi xắn tayáo lên, chuẩn bị vào bếp. Khoảng 2 tiếng sau, trong lúc ngồi chờ cho bào ngư mềm, nó lấy điện thoại gọi cho hắn nhưng không ai bắt máy, đoánrằng hắn đang bận, nó gửi một tin nhắn cho hắn với nội dung như sau:
- Anh nè!!!!!Tối nay tranh thủ về sớm nhaz, em có bất ngờ cho anh đó, nhớ đừng ăn gì hết nhaz, để bụng đói càng tốt, hihi, em đợi anh về đó*chụtchụt*^^
Bấm nút “gửi” xong, nó đặt đồng hồ hẹn giờ rồi đi dọn dẹp nhà cửa, sau đó dọn bàn ăn, chuẩn bị một chai rượu vang, sau đó nó trởxuống bếp, ngồi canh đúng giờ rồi tắt bếp. Sau đó nó đi tắm, thay quầnáo rồi ngồi chờ hắn về.
Địa điểm: phòng Giám đốc công ty Wing
Thời gian: trước đó khoảng 2 tiếng……………………
- Lan, em ở trong phòng chơi đi, anh đi ra ngoài một lát – Nói rồi, hắn quay đi, để mặc Tuyết Lan trong phòng.
Ngồi một lúc cũng chán, cô ta mở máy tính của hắn lên chơi, nào ngờ có càipassword nên Tuyết lan không sử dụng được. Bực bội, Tuyết Lan ngồi xuống sofa, lôi điện thoại ra chơi game. Một lúc sau, đang ngồi chơi, bỗngnhiên cô ta nghe có tiếng chuông điện thoại. Tìm một lát, Tuyết Lan phát hiện ra cái điện thoại trên bàn hắn, tên liên lạc hiển thị “BạchNguyệt”, biết là nó gọi đến, Tuyết Lan không thèm bắt máy. Sau đó, cô ta thấy có tin nhắn gửi đến, nhìn ra ngoài thấy hắn vẫn chưa về đến, Tuyết Lan mở tin nhắn ra xem. Thấy những lời lẽ đó, máu cô ta sôi lên. Miệngnhếch lên, ánh mắt cực kì nham hiểm:
- Để rồi xem hai người còn được như vậy bao lâu, đừng hòng tranh giành Phong với tao.
Nói rồi, Tuyết Lan xoá tin nhắn đó đi, đồng thời xoá luôn cuộc gọi đến củanó. Sau đó cô ta đặt điện thoại về chỗ cũ và ngồi xuống sofa đọc tạpchí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...