Anh Là Đồ Ác Ma!!!
Sau khi anh hôn cô.
Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng không cách nào hết được.
Vì cảm thấy khó chịu nên cô đã ra ngoài và hít thở không khí trong lành.
Buổi tối ở đây rất đẹp.
Hôm nay trăng khá tròn và sáng và bầu trời cũng có khá nhiều sao.
Cô đang mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ và cảnh đẹp mà không hề hay biết có người đã đứng đằng sau cô
"Cô mà cũng có thể đến đây sao? Đúng là không biết thân phận của mình."
Cô xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn người cất tiếng nói, "Sao bà không nhìn lại thân phận của mình đi."
Người nói đó chính là bà vợ kế của ba cô Tần Phương Hoa
Tần Phương Hoa cười lạnh,"Tôi dù gì bây giờ cũng đã là An phu nhân trên danh nghĩa rồi vì vậy tiểu thư đây nếu có học vấn thì cũng nên biết xưng hô thế nào rồi chứ."
Cô cười nhạt,"Vậy sao? Vậy xin hỏi An phu nhân cao quý như vậy đến gặp một người không thân phận như tôi là có chuyện gì sao?"
"Đây cũng không phải đất nhà cô tôi muốn đi đâu là quyền của tôi."
Cô bây giờ cũng chẳng có hứng thú đứng nói với bà ta nên nói,"Vâng vậy phu nhân ở đây thong thả.
Đi nhớ mở mắt to nhìn kĩ đường một chút kẻo rớt xuống hồ bơi sâu như vậy không ai cứu đến lúc đó lại chết oan thì khổ."
"Cô.....cô" Tần Phương Hoa tức giận đến nổi mặt trắng xanh không rõ, cô ta vậy mà dám trù bà chết
Cô cũng chẳng quản nhiều đang muốn bước đi thì ai ngờ bà ta lại đưa tay xô cô xuống nước
Vì mang giày cao gót đến 7p nên khi bà ta đẩy thì một chân cô bị bong gân.
Cô rơi xuống nước, một tiếng "tùm" thân thể cô đã ở dưới nước
Lúc này An Diệp Tuyền vì không thấy mẹ của mình ở đâu nên đã đi kiếm và cũng vừa vặn thấy cảnh này
"Chị!" Diệp Tuyền kêu lên và lại mép hồ
Tần Phương Hoa lạnh lùng kéo Diệp Tuyền đứng dậy liếc mắt xuống hồ và nói:" Mặc kệ! nó như vậy cũng đáng."
Diệp Tuyền vùng vẫy, "Mẹ đang làm gì vậy? Đây là mạng người đó."
Bà ta không nói gì kéo Diệp Tuyền vào trong.
Diệp Tuyền cố vùng vẫy nhưng không được.
Vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn
Còn về phần cô, vì một chân thì bị bong gân còn một chân thì bị chuột rút.
Cô cố chới với nhưng lại phát hiện chân mình không thể nào chạm đến được đáy hồ
"Cứu với! Cứu." Giọng cô nghe khá nhỏ vì vùng vẫy cho nên cô đã đuối sức.
Cô uống cũng đã khá nhiều nước.
Mọi thứ rất mơ hồ.
Cô cảm giác như tuyệt vọng.
Phải chi có anh ở đây.
Anh lúc nào cũng là người xuất hiện kịp thời để cứu cô.
Nhưng bây giờ liệu có thể không
"Tùm."
Bóng người bơi nhanh đến chỗ cô.
Sau đó hai tay ôm thắt lưng và nhấc cô lên khỏi mặt nước
Cô cứ ngỡ mình sắp không thở được nhưng mà may mắn lại có người ẳm cô lên.
Cô thở gấp, cố gắng điều chỉnh nhịp thở
Lúc này cô mới nhìn đến người ẳm mình.
Vẫn lại là anh, anh một lần nữa lại cứu cô.
Anh cho cô cảm giác dựa dẫm vào một người.
Hai người nhìn nhau.
Ánh trăng sáng đêm nay làm cho khung cảnh càng thêm ảo diệu.
Cô dường như có thể nghe thấy hơi thở của anh
"Có sao không? Tại sao lại ngã xuống nước?" Anh đưa tay vén tóc ra sau tai cô ánh mắt đầy dịu dàng
Có vẻ vì bất ngờ với hành động này của anh nên cô có chút lúng túng, "A! Hiên tổng tại sao anh lại ở đây? Người anh ướt hết rồi."
"Ừm." Anh cười nhẹ
Sau đó anh ôm cô và bơi vào bờ.
Anh vẫn giữ tư thế và ẳm cô lên.
Anh nhận lấy chiếc khăn trên tay của Tề Lam rồi bọc lấy người cô.
"Hắt xì." Cô lấy tay chà chà mũi của mình
"Có thể bị cảm rồi." Anh ẵm cô và đi vào trong
"A! Anh thả tôi xuống đi." Cô xấu hổ đỏ mặt
"Chân như thế thì đi kiểu gì."
Thấy anh bước vào trong cô mới hốt hoảng, "Ướt như thế này thì làm sao vào trong được."
Anh vẫn không nói gì.
Anh đi vào một chiếc thang máy ở trong góc sau đó nhấn tầng
Anh bế cô vào một căn phòng khá là xa hoa.
Có vẻ là phòng tổng thống.
"Oa đẹp quá." Cô trầm trồ khen ngợi
Căn phòng thiết kế khá là sang trọng và tinh tế.
Theo phong cách cổ điển Châu Âu
Anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế soà.
Rồi nói,"Cô nên đi tắm đi! Kẻo bị cảm."
"À vâng." Cô lập tức đứng dậy thì một trận đau buốt ập tới.
Anh kịp thời ôm cô vào lòng sau đó đặt cô trên đùi mình.
"Chân bị như vậy thì đi đâu."
Nói rồi anh bế cô lên, anh bước tới phòng tắm xa hoa rộng rãi.
Anh đặt cô vào bồn tắm sau đó xả nước ấm ra
"Ơ! Sao anh không ra ngoài." Lúc này mặt cô đã khá đỏ rồi.
Cô nam quả nữ mà ở trong phòng tắm như thế này
"Yên tâm đi! Nếu muốn ăn em thì tôi đã ăn lâu rồi không phải đợi đến bây giờ."
"Anh ra ngoài đi tôi có thể tự mình làm được."
Cô lúc này rất là xấu hổ.
Tự nhiên lại bị một người đàn ông đòi tắm cho mình.
Cô đang kêu trời đát ở trong lòng.
"Im lặng một chút đi."
Anh để cô dựa vào thành bồn tắm sau đó lấy vòi sen xịt lên tóc cô.
Sau đó anh lấy dầu gội xoa lên tóc cô rồi nhẹ nhàng mát xa.
Cô cảm thấy động tác của anh làm cho cô rất thoải mái.
Cô cũng yên lặng không nháo
"Anh từng học mát xa sao?" Cô hiếu kì hỏi
"Không có." Anh động tác vẫn dịu dàng
"Tay nghề anh rất tốt à nha.
Nếu sao này công ty mà phá sản thì vẫn còn một cái nghề để kiếm sống đó." Cô cười nói
"Em nghĩ vậy sao?" Anh hỏi lại
"Tất nhiên! Tay nghề anh rất tốt à nha."
"Nếu tôi thật sự làm thì chỉ có một người khách đó là em thôi."
Cô hạn hán lời với anh, người này thích thả thính tùm lum quá ha
Anh xả nước để cho tóc sạch xà phòng rồi anh quấn hết tóc cô lên khăn
"Xong rồi! Bây giờ thì em tự tắm cho mình đi." Anh đứng dậy
"À!"
"Sao? Muốn tôi tắm cho em sao? Tôi cũng không ngại đâu." Anh quay đầu lại ánh mắt như muốn lột trần cô ra
"A! Không có, anh mau ra ngoài đi."
Anh không nói gì và bước ra khỏi phòng tắm
Anh vừa bước ra cô thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ và nóng
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...