“Trừng mắt nhìn tôi làm gì?” Bao Lạc Kỳ cắt lời Hồ Ý Nhiên, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo thấu xương: “Trừng mắt nhìn tôi cây rụng tiền này sẽ bay đi sao? Hay là trừng mắt nhìn Hồ Khả Khả tốt hơn cô”
Hồ Ý Nhiên trợn to hai mắt, lập tức liền nhanh chóng phủ nhận.
“Không, không phải như vậy, anh nghe em nói…”
Bao Lạc Kỳ nhắm mắt lại, giống như muốn cắt đứt gì đó của quá khứ, thở dài thật sâu.
“Hồ Ý Nhiên, cô khiến tôi quá thất vọng.”
Sắc mặt Hồ Ý Nhiên xanh rồi lại trắng, như bị sét đánh, cứng nhắc người nhìn Bao Lạc Kỳ đang nhắm mắt.
Bao Lạc Kỳ lại không nhúc nhích, lúc mở miệng lại như nhớ ra gì đó.
“Ơ cùng em nhiều năm như vậy, anh nên sớm nhìn ra. Chẳng qua là trong trí nhớ của anh luôn nhớ đến lần đầu tiên em cứu anh, cho nên lúc em một lần lại một lần hãm hại Khả Khả, anh một lần lại một lần giả bộ mình không biết, giả bộ bạn gái anh qua lại nhiều năm như vậy là một cô gái lương thiện…”
“Cho dù sau này anh biết em làm chuyện đó, anh cũng luôn nghĩ đến tình cảm nhiều năm như vậy, không muốn nghe không muốn quan tâm, không ngờ…”
“Hồ Ý Nhiên, lá gan cô ngày càng lớn.”
Hồ Ý Nhiên chợt ngẩn ra, cô không nghĩ tới những thủ đoạn kia của mình hóa ra đã sớm rơi vào mắt Bao Lạc Kỳ, chẳng qua là Bạch Lãnh Khình nhớ đến tình cảm nhiều năm không muốn tính toán với cô, mà cô bây giờ, tự tay cắt đứt chút tình cảm đó.
Hồ Ý Nhiên khóc thất thanh, cô nằm sấp trên mặt đất nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng không quên vươn tay kéo Bao Lạc Kỳ.
“Anh Lạc Kỳ, em sai rồi, cầu xin anh đừng bỏ em được không? Em… em thiếu bọn họ rất nhiều tiền, bọn họ muốn bán em sang Việt Nam làm gái.”
“Anh Lạc Kỳ, xin anh cứu em, em cũng không dám nữa, anh và chị sẽ cùng nhau sống hạnh phúc, em nhất định sẽ lăn đi thật xa, không quấy rầy cuộc sống của các người nữa, chỉ cần anh giúp em trả nợ…”
Bao Lạc Kỳ lại hất tay cô ra, lạnh lùng nói: “Năm đó cô cũng quỳ xuống đất như vậy cầu xin Khả Khả sao?”
Hồ Ý Nhiên liều mạng lắc đầu.
Lúc này, thuộc hạ của Bao Lạc Kỳ gã cửa một cái, Bao Lạc Kỳ giống như biết chuyện gì xảy ra, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng khách bị mở ra, thuộc hạ mang tới một người đàn ông cao gầy.
Người này, chính là chủ nợ của Hồ Ý Nhiên, trùm buôn thuốc phiện nổi tiếng nhất Châu Á, có thể khiến anh ta tự mình tới nhận người, xem ra Hồ Ý Nhiên thật sự nợ không ít tiền.
Màu da người nọ rất trắng, cả người không có bao nhiêu thịt, nhìn giống như một cậu ấm ốm yếu.
Lúc anh ta tiền vào ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Hồ Ý Nhiên nằm trên đất, sau đó thờ ơ liếc qua, chào hỏi Bao Lạc Kỳ một tiếng.
Bao Lạc Kỳ thế nào cũng được gật đầu một cái.
Mặc dù nhà anh ta kinh doanh hỗn tạp, nhưng không dính đến ma túy, đây cũng là lí do người này có thể bước vào nhà họ Bạch.
Nhưng cũng vì nước sông không phạm nước giếng, Bao Lạc Kỳ cũng không có hứng thú giữ mối quan hệ tốt với kẻ ngoan độc.
Ngược lại người nọ không vì Bao Lạc Kỳ vô lễ mà tức giận, mà có vẻ tính khí rất tốt cười cười, ra hiệu thuộc hạ trói Hồ Ý Nhiên lại.
Nếu như nói Hồ Ý Nhiên thấy Bao Lạc Kỳ chẳng qua là sợ, vậy thì khi nhìn thấy người đàn ông cao gầy đó đi tới có thể gọi là kinh hoảng.
“Không, tôi không muốn. Tôi không muốn.” Cô kịch liệt giãy giụa, hốc mắt đỏ lên gọi Bao Lạc Kỳ: “Anh Lạc Kỳ, cứu em, anh Lạc Kỳ, anh không muốn em nữa sao?...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...