Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!
Anh không quay lại nhưng rồi nghe tiếng “phịch” lớn sau lưng……
Ren sững người lại nhưng rồi nghĩ: “Bà ta bày trò lừa mình ư? Quá cũ kỹ !”
Anh lạnh lùng kéo Takimô bước đi, trên khuôn mặt hiển hiện sự tức giận vùi sâu trong hàng gang tấc……
……….
Haimul khẽ liếc nhìn đưa cháu trai , môi bà cứng lại khiến bà lúc ấy nhất thời không thể mở miệng nói gì cả để ngăn Ren….
Bà lặng lẽ nằm trên sàn, nhưng đầu óc bà vẫn còn một chút tỉnh táo… Bà khó khăn rút điện thoại trong túi ra:
-A..lô…
-Thưa bà Takatsuki, bà cần gì?
-Nghe đây, tôi cần cậu soạn một bản di chúc ngay bây giờ….
-Sao? – Tiếng người bên kia sửng sốt- Bà còn rất khỏe mà, bà….
-Im đi! Cậu không đc quyền căn vặn tôi!- Bà Haimul thều thào nói nhưng giọng điệu vẫn đầy uy quyền.
………
Ren nốc cạn thêm một ly rượu Scotch Whisky.
Anh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và tâm khảm thì đau đớn…..
Anh hận!
Anh hận chính bà của mình, người đã cướp đi hạnh phúc mong manh mà anh cố nắm giữ…….
Với bà Haimul hạnh phúc ấy chỉ đơn giản là một cung bậc cảm xúc của một người mới lớn, bà đã đang tâm cắt đứt tất cả, bao gồm cả 8 chữ ấy….Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là do anh nắm bắt nhầm cơ hội hp’…
Takimô dè dặt nhìn Ren rồi bĩu môi:
-Anh làm gì vậy? Sao rủ em đến đây rồi lại uống rượu chứ?
Ren nhìn thấy Takimô đang cố sức quyến rũ mình, cô hôm nay mặc bộ quần áo rất sexy.
Áo xẻ ngực rộng, bó sát lấy từng đường cong mỹ miều của cơ thể; quần soóc cực ngắn lộ đôi chân dài miên man.
Takimô rất thích thú trước cái nhìn của Ren, cô ta lấy tay anh đặt lên eo mình, rồi tiến đôi môi lại gần khuôn miệng anh…….
Anh ban đầu cũng bị đắm chìm vào cảm giác tình sắc bủa vây ấy, nhưng rồi trong xa xăm, hiện lên hình bóng người con gái thuần khiết……
Anh đẩy mạnh Takimô ra, rồi giận dữ ném ly rượu xuống đất……
Tiếng động ấy khiến cả quán bar chú mục vào anh……
Anh không quan tâm chút nào.
………
Yuna lúc đầu không nhìn ra là ai, sau một hồi lục trí nhớ , cô mới nhận ra đây là “con mồi” mới.
Ren nhìn thấy Yuna, cô lúc nào cũng đẹp nhưng điều đó vô nghĩa với anh.
Anh chỉ quan tâm đến cô vì đôi mắt tim fa đen kia thôi……
Thấy Yuna không hề có ý định tỏ ra quen biết anh, anh hơi ngạc nhiên đó…. Chẳng phải là cô nói muốn quen với anh sao?
Hay đó!
…………..
Kami cầm tay Yuna kéo ra cửa quán bar……
-Mình ko có ý giúp đỡ cậu nhưng tại sao cậu không tới chỗ hắn? – Kami hỏi .
Cô lắc lắc đầu vẻ bất cần:
-Hôm nay hơi chán, có theo đuổi để mai theo đuổi tiếp. Vậy còn cậu… Tại sao cậu không tới chỗ anh ta?
- Mình đang đóng vai thục nữ, không thể vào bar. Vậy nên mình phải về trước. Đế gặp thì k hay!
Yuna gật đầu ý hiểu rồi trầm mặc nhìn Kami chạy vội về nhà.
Cô tự nghĩ… Rốt cuộc cũng chỉ là con trai.. lũ “sinh vật” tạp uế thôi mà…..
Cô tuy theo đuổi ng khác nhưng không phải bất chấp tất cả như Kami.
Kami giống cô, nhưng lại thuộc mẫu người, muốn gì phải có, mặc dù vậy lại cả nhanh chóng chán hơn cả cô.
Một phần chi phối bởi tính cách, phần còn lại là vì Kami muốn nhanh quen được 1000 ng.
Cô thì thong thả thôi, từ từ đâu rồi có đó. ^_^
Cô vào trở lại quán bar, tiếp tục ngồi giữa những ánh đèn quét đi quét lại trên ng. Cô cảm giác khi cô ở đây thì mọi muộn phiền tự khắc vơi dần, không biết tự trong ý nghĩ hay trong cảm nhận nữa……..
…………….
Takimô thoáng thấy một cô gái xinh đẹp nhưng toát lên phong thái không phải là lạnh lùng hay cởi mở mà là sự thù hận tỏa ra từ đôi mắt tím fa đen……
Và dường như ánh mắt mọi người đều hướng về cô gái ấy……
Takimô giận dữ, cô chưa bao giờ phải chịu lép vế như thế này……
………….
-Chào cô! Tôi là Takimô Keisuke!
Yuna ngẩng khuôn mặt lên rồi bất giác cô khẽ nhếch môi lên tạo một điểm cười lạ.
Đây chẳng phải là cô gái bên cạnh Ren sao?
Nghĩ vậy, cô liền đá mắt sang chỗ Ren, anh vẫn đang uống rượu…..
Takimô thấy ánh nhìn của cô liền tự hào nói:
-Anh ấy là bạn trai tôi!
Yuna không mảy may niệm ý đến ng con gái bên cạnh mà lúc lâu mới mở miệng, nói:
-Hưởng thụ đi! Sớm muộn, anh ta cũng sẽ thuộc về tôi thôi!
Takimô khựng người lại như một con rôbốt hết pin……
Kiểu nói chuyện này…??
-Cô là Yuna Sawashi?
Yuna bật cười hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
-Tôi nổi tiếng ghê!
Vừa lúc ấy, Takimô thoáng thấy Ren loạng choạng đứng dậy, cô vội vàng chạy lại đỡ anh, bóng hai người nhanh chóng biến mất khỏi quán bar…..
………………
Ren đẩy Takimô ra rồi nói:
-Về đi! Khi cần, tôi gọi!
-Ừh. –Takimô nũng nịu nói rồi khẽ nghiêng người hôn phớt lên má anh- Em yêu anh. Ngủ ngon.
Ren quay người đi vào nhà miệng lẩm bẩm: -Đúng là lũ con gái phiền phức!
Vừa vào nhà, anh đã nghe tiếng khóc thét, tiếng gào tên : Haimul, anh chạy xồng xộc vào nhà…….
-Bà Haimul đã qua đời….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...