Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!
Ngày hôm sau…..
“ You’re my mind… All day just our time….”
Cô uể oải mở to đôi mắt, tắt chuông báo thức. Vuốt lại mái tóc, cô bước khỏi giường. Chầm chậm từng bước xuống cầu thang cẩm thạch. Căn phòng ở tầng một im ắng. Như một phản xạ tự nhiên cô lao xuống mở cửa phòng…. Một người phụ nữ tầm 35-40 đang cầm một cái khung ảnh, nước mắt chảy dài từng giọt, khuôn mặt tuyệt mĩ của bà đẫm nước, nhưng vừa nhìn thấy cô, bà liền nhẹ nhàng bỏ khung ảnh xuống.
Ánh mắt cô ánh lên một tia nhẹ nhõm.
Bà Sami nói tiếp như đọc thấu tâm gan cô:
-Mẹ sẽ không đi gặp Tử thần đâu mà lo.
Vết sẹo nho nhỏ trên tay cô nhoi nhói đau đớn, cô ôm chầm lấy mẹ…..
-Mẹ không được bỏ con. Nhé mẹ?
-Ừ.
Bây giờ, cô thấy tim mình nhẹ như được trút một gánh nặng….
Cô lên phòng mặc đồng phục, chải lại mái tóc nâu, rồi xuống nhà ăn.
Mẹ cô, bà Sami mag một vẻ đẹp buồn rầu bi lụy, yếu đuối, có chút đau khổ nhưng đầy vẻ thanh nhã, đẹp đẽ… Còn cô là một vẻ đẹp mạnh mẽ, lạnh lùng mang chút hơi thở của hận thù,mà vô cùng kiêu hãnh, cao quý.
Cô lạnh lùng chầm chậm lướt bàn chân trần nhỏ nhắn trên từng bậc cầu thang, cảm giác lành lạnh của đá cẩm thạch xen vào tâm trí cô….
-Yuna, Yuna…
-Hả? Dạ, mẹ gọi gì vậy? _ Cô giật mình trả lời.
-Xuống ăn nào. Mẹ thấy con lâu quá nên gọi. _ Bà Sami nhẹ nhàng.
Có đôi lúc cô cũng tự hỏi mình, liệu có một lần nào đó, cô có thể chạm tới người mẹ cao quý ở trên đỉnh tháp cao nhất tưởng gần mà xa này của cô k? ….Câu trả lời vỏn vẹn trong tâm trí cô: “ Chưa bao giờ”
Cô gượng cười thật tự nhiên nói:
-Vâng. Hôm nay ăn gì?
-Bánh kẹp 2 tầng, mẹ tự tay làm.
-Chắc ngon lắm nhỉ?
Cô chạy vội xuống trước mẹ, mục đích chỉ là lau những giọt nước mắt đã sắp trào ra.. Cô không cần khóc, không thể khóc, không được khóc…..
Ăn xong những chiếc bánh kẹp, cô đeo cặp vội chạy ra cửa hét lên:
-Mẹ ơi, hôm nay con đi bộ.
Tiếng nói trong nhà vọng ra:
-Ừ. Tùy con.
Đếm bước nhàn nhã như một kẻ thừa thời gian, trong khi chỉ còn 5 phút nữa là chuông báo vào học, cô chả thèm quan tâm. Việc đi học hay không không quan trọng, với cô chỉ còn mẹ là yếu tố duy nhất để cô có thể sống.
Bỗng có tiếng nói sau lưng:
-Cô thường đi học muộn thế này à?
Cô quay lại. Là Ren. Cô hơi ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì?
-Cô không hỏi tôi làm sao tôi biết nhà cô à?
- Tôi không cần biết. Có chuyện gì mà anh tìm tôi?
Ren trả lời tự nhiên:
-Rủ cô đi học.
Anh cảm thấy hình như mình nói hơi nhiều. Bình thường, anh rất ít nói vậy mà…..
Cô cười nhạt:
-Đừng nói với tôi là anh đã suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi nhé?
-….( Im lặng-thăm dò)
Cô cười thầm. Kami à, bạn chắc chắn sẽ thua tớ.
Ren cũng k tự lý giải được tại sao lại đến đây. Anh hỏi:
-Cô…. Sao cô im lặng thế?
Nhìn thấy nụ cười quỷ dị đáng sợ, như một thiên thần bỗng hóa thành ác quỷ trước mắt anh, anh rùng mình. Cô lạnh nhạt hỏi lại:
-Thế tôi phải nói chuyện với anh ?
-……
-…….
-Chứ k lẽ…. cứ Im lặng thế này?
Cô ném cho anh cái nhìn hơi khinh khỉnh:
-Vốn dĩ anh là ng thích nói và nói nhiều thế này à???
-….Ơ… ( K biết nói gì -> im lặng là tốt nhất)
Và cuối cùng chắc chắn dù nhanh dù chậm, họ cũng sẽ đến trường. Mà cái chúng ta đợi sẽ là màn kịch hay ở trường…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...