Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

hời gian trôi qua thật nhanh, tháng mười hai sắp hết, kỳ thi cuối kỳ cũng nối gót theo sau.

Toàn bộ trường học đều tràn ngập bầu không khí khẩn trương, thậm chí một số bạn học còn có chút lo lắng.

Nhưng trong đó không bao gồm Giang Âm, bởi vì cô có Trần Thanh.

Mỗi buồi chiều, Trần Thanh đều sẽ đưa cô tới thư viện làm bài tập, giúp cô bổ sung kiến thức.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Làm xong bài tập cuối cùng của một tờ đề, Giang Âm lười biếng duỗi eo, đẩy bài tập sang cho Trần Thanh đang chơi game, nghiêng đầu đặt cằm lên cánh tay anh, giọng nói mềm như bông:

“Em làm xong rồi.”

Biết ý của cô, Trần Thanh đè ý cười trong mắt xuống, đăt điện thoại sang bên cạnh, chậm chạp cầm lấy bài thi của cô, kiểm tra qua một lần, nói:

“Ừm, không tồi.”

Đối với câu trả lời của anh, Giang Âm vô cùng không hài lòng, cô chu miệng giận hờn:


“Chỉ thôi á? Hôm nay em làm xong trong vòng bốn mươi phút thôi đó! Sao anh không khen em?”

Trần Thanh bật cười thành tiếng.

Anh yêu chết dáng vẻ này của Giang Âm rồi!

Mỗi lần trêu chọc cô, cô sẽ xù lông lên giống một chú mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu.

“Anh cười cái gì? Anh cho rằng ai cũng giỏi như anh à? Hừ!””

Giang Âm tức giận ngẩng đầu, chỉ vào anh.

Vừa dứt lời, đột nhiên Trần Thanh giữ lấy gáy cô, dùng tay còn lại ôm cô vào lòng mình.

Chóp mũi của Giang Âm đụng vào bả vai của anh, có hơi đau, nhưng cô còn chưa đưa tay xoa mũi thifgiongj nói trầm thấp của thiếu niên đã vang lên bên tai:

“Em yêu của anh thật là giỏi.”

Giang Âm: “…”

Giang Âm lập tức đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn, bàn tay đang ở giữa không trung cũng dừng lại.

Anh như vậy, khiến cô chẳng thể chống đỡ nổi.

Rõ ràng quan hệ đã thân mật như vậy rồi, nhưng cô vẫn chẳng chịu được sự trêu chọc của anh.

“Em đi vệ sinh đây.”

Giang Âm không dám nhìn anh, rời khỏi ngực anh, cúi đầu chạy đi.

Trần Thanh sửng sốt, nhìn dáng vẻ đang chạy chối chạy chết kia, khóe miệng cong lên.

Em yêu của anh, thật sự quá đáng yêu.


Giang Âm chạy chậm tới gần nhà vệ sinh thì dừng lại thở dốc, vừa mới định bước đi thì lại dừng lại.

Cô nhìn thấy Mạnh Liên Y bị một chàng trai cao lớn kéo vào… Nhà vệ sinh nam!

Giang Âm khiếp sợ há miệng, hai mắt mở to.

Cho đến khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, khi đứng rửa tay cô còn trộm nhìn một cái.

Không phải như cô nghĩ đâu nhỉ?

Nhà vệ sinh play?

Ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh, Giang Âm vẫn chưa thể tin nổi.

“Làm sao thế?”

Trần Thanh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hỏi cô.

Giang Âm há miệng thở dốc, vừa muốn nói cho anh nghe, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì đó, nuốt lại lời nói đã dâng tới miệng, chớp chớp mắt, nói:

“Không có gì đâu.”


Không thể nói cho anh nghe!

Từ sau khi khai trai, người này đều bắt cô lăn lộn cùng anh ở mỗi ngóc ngách trong nhà anh.

Nếu nó cho anh biết rồi anh học theo thì sao?

Giang Âm đoán không sai.

Lúc này, trong buồng vệ sinh nam cuối cùng của thư viện, áo của Mạnh Liên Y treo ở khuỷu tay, áo ngực màu hồng nhạt bị đẩy lên cao, đóa hồng mai đứng thẳng trong không khí.

Kỷ Hoài Niên chôn mặt trong bộ ngực của thiếu nữ, ngậm lấy một đóa hồng mai, liếm láp lúc mạnh lúc nhẹ. Bên kia cũng không buông tha, bàn tay với những khớp xương rõ ràng mạnh mẽ xoa bóp bầu ngực trắng.

Mạnh Liên Y bị anh khiếu khích khiến cả người run rẩy, hai chân nhũn ra. Để đề phòng mình không trượt xuống, hai tay cô dùng sức vịn vào vai của thiếu niên.

Nhận ra phản ứng của cô, Kỷ Hoài Niên cắn đầu v* của cô, khẽ cười một tiếng, dùng răng cắn nhẹ rồi di dời trận địa.

Thân hình cao lớn của thiếu niên ngồi xuống trước cô gái nhỏ, hai ngón tay vươn ra xoa nhẹ lên cô bé đã ướt át, anh xoa nắn cánh hoa rồi ấn nhẹ lên hạt đậu nhỏ,

Tóc mái của thiếu nữ ướt mồ hôi dính ở hai bên thái dương, hai mắt nhắm chặt, săc mặt đỏ ửng, vẻ mặt vừa khó chịu lại vừa sung sưỡng, nước xuân chảy ra càng ngày càng nhiều, tích đầy trên mặt đất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận