Sự tương phản này cũng quá lớn rồi!
Giang Âm ngại ngùng giơ tay che mặt, không khỏi cảm thán.
Cốc cốc cốc…
Trần Thanh lễ phép gõ cửa rồi mở một nửa cửa phòng tắm, sau đó đẩy cửa đi vào, đứng ở phía sau Giang Âm còn đang xấu hổ. Anh ôm cô vào lòng, nắm lấy bàn tay đang che mặt của cô, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ đang nóng bừng. Một tay đan vào tay cô, tay khác ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô, hỏi:
“Thu dọn xong chưa em?”
Cho dù cách một lớp vải áo mỏng, Giang Âm vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của người phía sau. Một loại cảm giác tê dại khó có thể nói được bỗng lan tràn khắp người cô.
Lơ đãng ngước mắt, cả cơ thể nhỏ nhắn bị một dáng người cao lớn ôm lấy. Một cao một thấp, thân mật ôm nhau, gần như vậy, cô có thể cảm nhận được nhịp tim rõ ràng của anh.
Cả người Giang Âm bắt đầu nóng lên.
Một nguồn nhiệt không nói lên được thành lời, từ lòng bàn chân cô lan lên tới lồng ngực, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Cô không dám thở quá mạnh, sợ tất cả mọi thứ trước mắt đây đều là giả dối.
Tựa như vừa mới đánh răng xong, trong hơi thở của anh mang theo hương vị bạc hà tươi mát. Âm thanh trầm thấp dịu dàng bên tai cô như làm ướt vành tai của cô, chân cô cũng dần mềm nhũn.
Không nghe thấy câu trả lời, anh “ừ” một tiếng mang theo sự nghi vấn.
Âm thanh lành lạnh lại trầm thấp, còn pha lẫn chút dịu dàng phát ra từ cổ họng của anh.
Giang Âm cảm thấy, Trần Thanh thật sự quá phạm quy.
Thế mà anh lại quyến rũ cô!
Cô xấu hổ lại giận dữ đánh lên cánh tay của anh, nói:
“Buông em ra!”
Trần Thanh cười khẽ, ánh mắt tràn ngập yêu chiều, cứ vậy mà nhìn cô, không buông tay cũng không nói lời nào.
Cô gái nhỏ đột nhiên nổi giận, rất giống một chú mèo con mới cai sữa.
Đối mặt với Trần Thanh, từ trước đến nay, Giang Âm không có sức chống cự.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô bất đắc dĩ thở dài, chu chu miệng, xoay người đối mặt với anh, nói lảng sang chuyện khác:
“Em không có quần áo, làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy cô như vậy, Trần Thanh cũng không trêu chọc cô nữa. Anh kéo cô đi tới mép giường, đưa túi quần áo cho cô.
Ban nãy trước khi anh gõ cửa phòng tắm thì đã nhờ người mang quần áo hợp với Giang Âm tới.
Áo hoodie màu trắng cùng quần jean, khiến cho cô gái thường ngày mềm mại dịu dàng trở nên tinh nghịch hơn một chút.
Nhìn bộ quần áo cô mặc, rất giống với chiếc áo hoodie màu đen của Trần Thanh, anh khoác lên cho cô chiếc áo đồng phục của mình.
Hương thơm thuộc về anh lập tức tràn ngập trong khứu giác của Giang Âm.
Cô nghiêng đầu, nhìn thiếu niên trước mặt.
Khuôn mặt tuấn tú tự phụ như cũ, hoàn toàn không giống người lạnh lùng với người khác ngày thường, lúc này từ khóe mắt đến đuôi mày đều nhuốm nhu tình.
Cô nhìn Trần Thanh đang dịu dàng kéo khóa áo lên cho mình, khuôn mặt nổi lên ý cười ngọt ngào.
Cô cúi đầu, nhìn thấy bóng của hai người dưới mặt đất, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, muốn không cười cũng không được.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cho hương vị ngọt ngào lan ra khắp phòng.
Giờ phút này, Giang Âm cảm thấy mùa đông năm nay bỗng trở nên thật dịu dàng…
Trường cấp ba thành phố Nam có thời gian giữa trưa để học sinh về nhà ăn cơm, thế nên có hai giờ mở cổng trường.
Giang Âm thu dọn mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị đi tới lớp khoa học tự nhiên để tìm Trần Thanh đi ăn cơm trưa.
Vừa đi ra khỏi lớp thì cô nhìn thấy hai người mặc đồng phục, nhưng lại có một người đàn ông không giống học sinh, đẩy Mạnh Liên Y đi xuống lầu.
Cô không suy nghĩ nhiều, sải bước đi theo.
Một đường đi theo bọn họ, nhìn thấy bọn họ đẩy Mạnh Liên Y vào một con hẻm nhỏ. Giang Âm nhẹ bước tới gần đó.
Cô đứng ở chỗ ngoặt nơi ngõ nhỏ, do dự một chút. Sau đó lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Thanh rồi đi vào.
Mạnh Liên Y đứng ở góc tường, quần áo trên người bị lột đi gần hết, chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng, trên người dính đầy bụi bẩn.
Mái tóc ngắn mới được sửa lại lúc này cũng rối tung, nhìn mấy người đàn ông xung quanh đều không phải hạng tốt lành gì, mà người cầm đầu lại chính là Lý Văn Tĩnh đã thôi học.
Giang Âm không hề nghĩ ngợi, lập tức cất bước chạy tới, cởi áo khoác trên người xuống khoắc lên người Mạnh Liên Y đang khóc thút thít.
Không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi, cơ thể nhỏ gần của cô ấy không ngừng run rẩy.
Giang Âm ngồi quỳ trên mặt đất, ôm cô ấy vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Mạnh Liên Y, dịu dàng trấn an cô ấy:
“Liên Y, đừng sợ, tớ là Giang Âm đây.”
Nghe thấy người đến là Giang Âm, Mạnh Liên Y cứng đờ người, sau đó càng ý lại vào cô hơn.
Cảm giác cô ấy không còn run rẩy nữa, Giang Âm thở phào nhẹ nhõm.
“Ui, ai đây nhỉ?”
Lý Văn Tĩnh thở ra một ngụm khói thuốc, từ trên cao nhìn xuống cô.
Giang Âm ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô ta.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Lý Văn Tĩnh.
Trang điểm đậm, quần áo càng hở hang hơn trước kia.
Trên tay kẹp một điếu thuốc, dáng vẻ này vô cùng quen thuộc, rất giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta khi cô ta đang đánh đập Mạnh Liên Y.
“Nhằm vào tôi đây này, là tôi làm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...