Xương quai xanh lộ ra bên ngoài, váy khá sát người, khiến người ta có thể nhìn thấy được vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài trắng nõn, bộ ngực ngày thường chỉ thấy nhỏ xinh hôm nay cũng hiện ra, mái tóc màu đen được buộc một nửa.
Sự ngây thơ và gợi cảm của thiếu nữ được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nghe được âm thanh, Giang Âm xoay người cười với Vệ Vãn Vãn, khiến cho khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm tươi sáng. Tựa như đây là cảnh xuân động lòng người nhất, đôi môi đỏ cong lên, mắt hạnh trong trẻo như hồ nước mùa thu, lộng lẫy như ánh mặt trời, đẹp tới mức lòng người rung động.
“Buổi sáng tốt lành, Vãn Vãn.”
Giang Âm cong miệng cười, hàm răng trắng sáng như ẩn như hiện.
Trong lúc nhất thời, Vệ Vãn Vãn bị sắc đẹp của Giang Âm mê hoặc, một lúc sau bừng tỉnh.
Cô ấy cười tủm tỉm, véo eo nhỏ của cô, cười nói:
“Không ngờ là bé cưng nhà tớ dáng người lại đẹp như vậy…”
Bỗng nhiên bị trêu chọc, Giang Âm hơi xấu hổ, khuôn mặt xinh xắn phiếm hồng.
Vệ Vãn Vãn: “…” Đệch, quá đáng yêu rồi, quả thật là đáng yêu vượt quá mức quy định rồi!
Vệ Vãn Vãn cảm thấy nếu như mình là con trai thì có lẽ đã máu mũi đã chảy thành sông rồi.
Hai người trêu ghẹo lẫn nhau, không biết rằng ở phòng bi – a đối diện trên tầng hai, có vài bóng dáng đang chú ý tới hai người họ.
“Người ban nãy có phải là nữ thần mối tình đầu của chúng ta – Giang Âm không? Ngày thường thấy giống một đứa trẻ mà không ngờ dáng người lại tốt như vậy, da trắng chân dài…”
Hứa Trạm huých khuỷu tay vào người Kỷ Hoài Niên.
Kỷ Hoài Niên trộm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh, bỗng cảm thấy có chút đồng cảm với người bạn tốt tự đi tìm đường chết của mình. Anh ấy cầm lấy gậy bi – a, lặng lẽ rời khỏi “nơi thị phi”.
Trên đầu Hứa Trạm đầu dấu hỏi chấm.
“Anh Thanh, cậu… Không thấy thế à?” Hứa Trạm cẩn thận hỏi Trần Thanh.
Trần Thanh không phản ứng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không rảnh bận tâm đến đám đông đang đi lại ngoài kia, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng dáng màu vàng nhạt đang dần đi xa kia.
“Ừ.”
Cho rằng mình không nghe được câu trả lời của Trần Thanh, Hứa Trạm vừa nghe anh nói, lập tức trở nên kinh ngạc.
Giang Âm đẹp thật, nhưng Trần Thanh từ nhỏ tới lớn sống ở thủ đô, người đẹp anh gặp qua, nhiều không đếm xuể.
Phụ nữ mặt dày mày dạn cho không anh cũng không ít, nhưng từ trước đến giờ anh làm như không thấy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trạm nghe được câu nói của anh khẳng định một cô gái đẹp.
Bỗng nhiên, trong đầu như lóe lên một tia sáng, Hứa Trạm cảm thấy mình đã biết được một chuyện vô cùng quan trọng rồi:
“Ha ha… Anh Thanh, có phải cậu…”
Ánh mắt như đang gợn sóng của Trần Thanh trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lẽo:
“Có phải cái gì?”
Hứa Trạm nhìn thấy vẻ mặt biến hóa nhanh chóng của Trần Thanh thì bị dọa lùi ra sau một bước, nói:
“Không… Không có gì… Ha ha… Ha ha ha…”
Sau đó lại rụt cổ lại, như một con chim cút:
“Tôi… Tôi đi chơi bóng.”
Hiệu suất làm việc của trường cấp ba thành phố Nam rất nhanh, sáng ngày hôm sau đã công bố thành tích của kỳ thi vừa rồi.
Ở chỗ thông báo có rất đông người, Vệ Vãn Vãn nhìn dáng người nhỏ nhắn của Giang Âm, cảm thấy sức lực của cô gái này cũng không lớn.
Cô ấy bảo Giang Âm đứng ở bên cạnh, còn mình thì chen vào hàng người phía trước.
Cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ gần của mình, Giang Âm cũng không ừ chối, tìm một nơi khác chờ Vệ Vãn Vãn.
“A Âm, cậu đứng thứ tư trong lớp văn của chúng mình đấy! Văn là 273, tổng điểm là 667!”
“À… Cũng không khác so với tự nghĩ lắm, chắc là địa lý với toán học điểm thấp rồi.”
Giang Âm không cảm thấy ngạc nhiên với kết quả này lắm.
Cảm giác về phương hướng của cô rất kém, nói thẳng ra thì cô là một đứa mù đường, cho nên môn địa lý của cô không tốt lắm, có thể đạt được điểm thi như kia là phải ngày đêm học tập mới được.
Toàn học thì càng đừng nói đến nữa. Thật ra môn toán của cô rất miễn cưỡng, hôm nay có thể đạt điểm như thế này cô cũng rất thỏa mãn rồi.
“Học giỏi là học giỏi, đến điểm cũng tự mình có thể đánh giá được! Cậu như vậy khiến cho đứa học dốt như tớ sống thế nào đây?”
Vệ Vãn Vãn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Giang Âm như để hả giận.
“Lúc nãy tớ vừa nhìn qua thành tích của Trần Thanh, cậu ấy thật sự là quá nghịch thiên rồi! Điểm môn Lý với Tiếng Anh đều đạt điểm tối đa, ngay cả môn ngữ văn cũng là 141 điểm. Là học sinh lớp tự nhiên mà ngữ văn cũng có thể giỏi như thế, tớ cảm thấy cậu ấy không phải là người nữa rồi!”
Vệ Vãn Vãn vừa dứt lời, Giang Âm liền cảm nhận được ánh mắt ở bốn phương tám hướng nhìn tới chỗ hai người họ. Cô đưa tay kéo góc áo của Vệ Vãn Vãn, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Vãn Vãn, cậu nói gì thế, mọi người đều đang nhìn kìa…”
Nhận ra mình đã lỡ lời, Vệ Vãn VÃn lập tức kéo Giang Âm chạy về phía khu dạy học.
“Xong rồi! Thế mà tớ lại dám nói nam thần của trường không phải là người! Tớ nghĩ tớ sắp chết đuối trong nước miễng của những người thích cậu ấy rồi!”
Giang Âm nhìn khuôn mặt ỉu xìu của bạn tốt, cảm thấy hơi buồn cười, nói:
“Không sao đâu, nói nhầm thôi mà, các cậu ấy sẽ không để ý đâu.”
Mải an ủi Vệ Vãn Vãn, vừa đi đến chỗ rẽ ở cầu thang thì cô bị người đối diện đụng phải.
“Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Giang Âm đứng dậy từ dưới đất, không rảnh lo cơn đau trên người mình, vội vàng đưa tay đỡ cô bạn bị mình đâm phải.
Ngoài dự đoán của mọi người, cô gái bị ngã trên mặt đất lại nhanh chóng né tránh cô.
Cô vẫn giơ tay ra, bắt đầu quan sát cô gái còn quỳ rạp trên mặt đất một cách cẩn thận.
Cơ thể còn gầy hơn cô, mái tóc dài bị cắt không đồng đều, tóc mái rất dài, không thể nhìn thấy mắt của cô ấy. Có thể nhìn thì cũng chỉ là đôi môi trắng bệch và cánh tay lộ ra ngoài chồng chất vết xanh tím, hơn nữa có chỗ còn như bị bỏng bởi tàn thuốc…
“Cậu…” Có khỏe không?
Còn chưa nói xong, cô gái trên mặt đất đột nhiên bò dậy, đẩy cô ra rồi chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...