Buổi chiều, hướng dẫn viên du lịch dẫn cả đoàn đi ngắm cảnh dọc đường núi. Con đường họ đang đi có tên gọi là Đường Hạnh Phúc được hàng vạn thanh niên xung phong thuộc 16 dân tộc của 8 tỉnh miền Bắc làm trong sáu năm. Rất nhiều người đã phải treo mình trên vách núi lấn từng centimet để hoàn thành đoạn đèo.
Phóng mắt nhìn ra xa là những ngọn núi cao cao xen giữa là những vực sâu sông nước xanh thẳm. Những dãy núi đá cao vút, hiểm trở, đâm toạc bầu trời với đủ hình thù kì dị, chỗ thì dựng đứng, chỗ lại xô nghiêng, chỗ xanh rì cỏ cây, nơi lại chỉ toàn một màu đá xám trần trụi. Cảnh đẹp hùng vĩ mà hoang sơ.
Trần Tuấn Kiệt nắm tay Vương Hàn Tuyết đi chậm từng bước một. Có lẽ trời mới mưa xong nên đường đi hơi trơn trượt, rêu xanh cũng bám đầy vào những tảng đá bên cạnh.
Vương Hàn Tuyết cũng nắm chặt tay Trần Tuấn Kiệt, đi theo bước chân của anh. Bàn tay anh mạnh mẽ mà ấm áp, khiến cô cảm thấy rất an toàn. Cô cũng không biết từ lúc nào mà bản thân lại luôn dựa dẫm vào anh, giống như chỉ cần có anh, cô không phải bận tâm lo nghĩ chuyện gì nữa.
Cảm giác này cũng không giống cảm giác với anh trai. Có lúc cô nghĩ mình đã động lòng với anh, nhưng cảm xúc của cô vẫn rất mờ mịt, không rõ ràng. Vương Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, ở tầm nhìn này cô chỉ thấy một nửa gương mặt kiên nghị của Trần Tuấn Kiệt.
Được ánh sáng chiếu lên, gương mặt anh hắt ra những tia sáng nhu hòa, ngũ quan khắc sâu có vẻ đặc biệt tinh xảo. Đôi mắt anh sáng lấp lánh nhìn thẳng phía đường đi, thỉnh thoảng ngoái lại dìu cô những đoạn đường trơn. Cô nhìn anh chăm chú như vậy thật lâu.
Trần Tuấn Kiệt dường như cũng cảm nhận được, anh dừng lại một chút, quay lại nhìn cô. Hai gương mặt lúc này sát lại thật gần, gần đến mức cô có thể nhìn rõ cái bóng của cô trong mắt anh.
“Sao thế em?” Trong nháy mắt hơi thở của anh phất qua mặt cô, trái tim cô nảy lên một cái thật mạnh, như một cơn gió nhẹ lướt qua.
“Không… Em không sao.” Dường như có một dòng điện truyền đến khiến toàn thân cô tê dại, mặt cô hơi đỏ lên.
“Không sao thật chứ, mặt em đỏ lên này.” Trần Tuấn Kiệt chạm tay vào mặt cô, đúng là hơi nóng thật.
“Em không sao thật mà. Chúng ta đi tiếp thôi.”
Vương Hàn Tuyết chủ động nắm tay anh kéo đi, Trần Tuấn Kiệt cười khẽ để mặc cô kéo mình.
Cầm chặt đôi tay ấm áp của anh, cô gái nhỏ chợt có ý nghĩ cứ thế nắm tay anh cả đời, giống như thời gian trước khi về nước, hai người cùng nhau đi khắp thế giới ngắm nhìn cảnh đẹp, đi qua mọi vùng miền, cùng nhau tận hưởng cảm giác tự do, thanh thản.
Cô không cần tìm hiểu xem đó có phải tình yêu hay không, chỉ cần cô và anh vui vẻ bên nhau thế này là đủ.
* * *
Dọc suốt con đường Hạnh Phúc này mọi người đều được mãn nhãn với những cảnh đẹp kì vĩ. Từng cành cây, ngọn cỏ đều mang trong mình nét đẹp riêng huyền bí và những sắc màu rực rỡ tô điểm thêm vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc.
Đi hết con đường đoàn người nhìn thấy một hang động nằm phía bên phải. Hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người đi vào hang, cảnh tượng trước mắt làm mọi người phải sững sờ cảm thán tạo hóa của ông trời.
Từng hàng thạch nhũ nối nhau trên đỉnh hang, ánh mặt trời chiếu vào lòng hang, soi sáng thạch nhũ tạo nên vẻ đẹp như chốn bồng lai. Hang không dài, chỉ đi một lát đã tới cuối hang.
Mọi người trở lại bên ngoài, từ cửa hang có thể nhìn rõ thị trấn trù phú, mơ mộng phía dưới.
Cả đoàn người xuống núi, từ cửa hang xuống chân núi khoảng 1200 bậc, tuy dài nhưng đường dễ đi. Vương Hàn Tuyết vừa đi vừa ngắm cảnh, không quên chụp lại những bức hình thú vị.
Thực ra chính cô cũng không phát giác ra rằng số lượng hình ảnh có mặt của Trần Tuấn Kiệt không hề nhỏ. Gương mặt anh lên ảnh rất đẹp, lại được ánh chiều tà chiếu vào như phủ một lớp ánh sáng mỏng manh huyền ảo, trông anh giống như vị hoàng tử bước ra từ sương mù, làm mê đắm tâm hồn của các thiếu nữ.
Xuống đến chân núi, có vài chiếc xe điện chờ ở đó, một xe chở khoảng mười lăm người. Vì đoạn đường rất dài lại uốn lượn quanh núi nên đi xe điện sẽ nhanh hơn nhiều. Đoàn người lần lượt lên xe điện, những chiếc xe khởi động đi nối đuôi nhau trên con đường dài.
Đi tới cuối thị trấn mọi người bị hút hồn bởi những thửa ruộng bậc thang đẹp kì vĩ mê hồn như những cung đàn, nốt nhạc trải dài bên sườn núi. Đang là mùa xuân nên những cây lúa mang màu xanh như ngọc. Ruộng lúa trải dài đẹp như một bức tranh sơn dầu của người họa sĩ nổi tiếng.
Cả đoàn người đều là người thành phố lớn phồn hoa đông đúc, chưa bao giờ họ được nhìn thấy mảnh đất mênh mông, rộng lớn như thế này. Không gian thanh tĩnh và yên bình, khí trời trong lành, mây trắng hờ hững bay.
Trước thời buổi kinh tế thị trường nhộn nhịp đầy biến động, có lẽ ai cũng từng muốn tìm cho mình một chốn yên tĩnh như thế này, để xua tan đi hết những phiền não và mệt mỏi tích tụ lâu ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...