Châu Huệ Mẫn bắt đầu căng thẳng, cô nhìn đoạn đường phía trước cô ấy không lái xe về hướng đi trường học của cô.
Châu Huệ Mẫn nhìn sang Mỹ Ái, cô cố bình tĩnh hết cỡ hỏi:"Trường của em nằm ở phía bên kia mà chị, chúng ta sẽ đi đâu trước sao ạ?"
"Ừ, đến một nơi.
Em ngồi yên nha, khẻo nguy hiểm đến em bé..."
Mỹ Ái nói xong tay cũng siết chặt vô lăng, cô không cam tâm vì Châu Huệ Mẫn sẽ sinh con cho hắn.
Tại sao cô phải nhìn bọn họ gia đình hạnh phúc còn cô là kẻ thừa, cô có cái gì không bằng Châu Huệ Mẫn mà Hán ca không yêu cô chứ?
Mỹ Ái lái xe đưa cô lên núi, Châu Huệ Mẫn sợ hãi siết chặt dây an toàn.
Cô mò mẫm điện thoại trong túi quần, cô muốn cầu cứu Hán ca.
"Ở đây không có sóng đâu, vô ích thôi."
"Chị...chị muốn làm gì?"
Cô lùi về góc xe, tay vô thức ôm chặt bụng mình.
Mỹ Ái khóc, cô ấy vừa khóc vừa cười lớn đạp mạnh chân ga nói:"Tôi muốn làm gì? Câu hỏi ngu ngốc này cô cũng có thể hỏi, tôi luôn tự hỏi vì sao Hán ca lại yêu một cô gái ngu ngốc như cô chứ?"
"Mỹ Ái chị tỉnh táo lại đi, chị như vậy là đang phạm tội bắt cóc, sẽ đi tù đấy."
"Tôi sẽ không đi tù, cô yên tâm đi."
Xe dừng lại cùng lúc đó, người tiếp theo xuất hiện là A Táo.
Gã lôi cô đi vào nhà kho, Châu Huệ Mẫn không dám dãy dụa, vì cô biết như vậy chỉ uổng công vô ích cô nên tìm cách khác, cách nào đó có thể bảo vệ đứa nhỏ trong bụng an toàn hơn.
A Táo kéo cô đi vào nhà kho, đưa cô lên lầu một đẩy về phía lang can.
Gã nói với Mỹ Ái rằng:"Em đi báo tin cho Hán ca đi, để anh trói cô ta lại."
Mỹ Ái gật đầu rồi chạy ra khỏi nhà kho, lúc này A Táo mới nhìn cô, gã nhìn xuống bụng của cô mà nói:"Cô nghe lời tôi sẽ không làm hại cô.
Tôi chỉ muốn Hán ca ký đơn ly hôn với Mỹ Ái thôi, chúng tôi yêu nhau."
Châu Huệ Mẫn nhìn gã, cô không dám tin lời của đám người này, vẫn là nên đề phòng tốt hơn.
A Táo dùng dây thừng trói cô, lúc trói xong gã kéo kéo nơi phần dây ở bụng cô lỏng ra, gã nhìn cô hỏi:"Có chật quá không?"
"Không có."
"Cô kiên nhẫn một chút..."
Gã tiếp tục trói dây vào người cô, gã cũng không muốn đi tới bước đường này đắc tội với Hán ca, với lão Đông nhưng mà gã biết mình yêu Mỹ Ái.
Mấy hôm trước Mỹ Ái nói đã mang thai đứa con của gã, gã còn có thể làm chuyện gì khác sao?
Vì Mỹ Ái, vì con của gã, A Táo sẽ cầu xin sự tha thứ của Hán ca.
Chỉ cần gã không tổn hại đến Châu Huệ Mẫn và đứa con trong bụng, gã tin Hán ca sẽ tha thứ cho gã thôi.
Hán ca đang ở sở cảnh sát, hắn đang xem danh sách đặc vụ nằm vùng thì nhận được cuộc gọi của Mỹ Ái, cô ta khóc lóc nói A Táo đã bắt Châu Huệ Mẫn và cô ta đến một nhà kho bỏ hoang, cô ta lén gọi được cho hắn nói hắn hãy mau đến cứu bọn họ.
Hán ca tức tốc lên đường, trong lòng hắn nóng như lửa đến nổi lao xe như điên lên núi.
Châu Huệ Mẫn và con của hắn, cô không thể có chuyện gì được, nhất định không được có chuyện gì được.
Hắn đã cửa nhà kho đi vào, A Táo, và hai người phụ nữ đều bị trói lại đứng trên lầu một.
Gương mặt hắn đanh lại, ánh mắt tràn ngập nộ khí.
"Hán ca cuối cùng anh cũng đã tới." A Táo cười, gã cố tỏ ra làm người xấu nhưng trong lòng gã rất sợ hãi, gã sợ ánh mắt của Hán ca như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
"Thả người, mày muốn chết rồi hả?"
Trạch Vũ rút súng bắn liền ba phát lên trần nhà, hắn đang nổi điên.
Châu Huệ Mẫn bị dán băng keo ở miệng, cô nhìn hắn lắc đầu, đôi mắt tuyệt vọng của cô nhìn hắn, cô không muốn hắn giết người, đừng giết người mà Hán ca !
"Hán ca em làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, anh ly hôn với Mỹ Ái đi em sẽ thả người ngay.
Em yêu cô ấy, cô ấy cũng đã có con với em rồi."
"Không, anh nói láo gì đó.
Hán ca anh ta nói láo, thật ra đứa con trong bụng Châu Huệ Mẫn là của hắn ta.
Hắn ta cưỡng ép Huệ Mẫn, là chính mắt em nhìn thấy."
"Mỹ Ái...!em nói cái gì vậy?"
Trạch Vũ lợi dụng lúc hai người bọn họ đang lục đục nội bộ, hắn từ từ tiến lại gần cầu thang để lên tầng một.
A Táo gỡ miếng băng keo trên miệng của Châu Huệ Mẫn xuống, gã tháo dây trói thì bị Mỹ Ái kéo lại đôi co.
"Ai muốn ở bên cạnh anh chứ đồ điên, tôi chỉ muốn cô ta rời xa Hán ca."
"Mỹ Ái em bình tĩnh lại được không, em nói có thai là thế nào?"
"HÁN CA..."
Sau cùng là tiếng thét thất của Châu Huệ Mẫn, Trạch Vũ hắn chỉ kịp chạy tới đỡ cô rơi từ trên tầng một qua lang can.
Cô rơi xuống, nằm trong ngực hắn.
Mọi thứ đều vỡ vụng rồi, cô đau quá, bụng cô rất đau...
"Hán ca, con của chúng ta...!em đau quá..."
A Táo đứng từ trên nhìn xuống mà sửng sờ, gã nhìn xuống hai chân của Châu Huệ Mẫn đang chảy máu ướt đẫm cả sàn nhà.
Vừa rồi lúc đôi co Mỹ Ái đã đẩy cô ấy xuống, Hán ca có đỡ được nhưng cũng khiến không thể không tổn thương.
"Tất cả đứng im giơ hai tay lên."
Cảnh sát ập vào, dẫn đầu là đội trưởng Trạch.
Tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cấp cứu vang vọng trong không trung.
Châu Huệ Mẫn ngất đi trong đau đớn, cô rất đau, đau như muốn mạng người vậy...
Phòng cấp cứu sáng đèn, Trạch Vũ ngồi ở bên ngoài, hai tay hắn chống lên gối ôm đầu, hắn dự tính được chuyện sắp xảy ra nhưng cho dù như thế nào cũng không chấp nhận nổi.
Châu Huệ Mẫn của hắn...!đứa con của hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...