Thật ra khi nghe Hà Tiểu Vãn nói đứa bé trong bụng còn giữ được, Cố An Tước vẫn lo lắng không thôi.
Anh biết thể chất của cô đặc biệt, bản thân cô lại là một người mẹ có hiểu biết, không cần đến chuyên gia dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai vẫn có thể duy trì một thể trạng tốt trải qua thai kỳ.
Ba tháng đầu thai nghén quả thực là một thử thách lớn.
Mỗi lần ôm lấy thân người cô gái run run không còn sức lực nào trong lòng bước ra từ phòng vệ sinh, tim can Cố An Tước lại nhói lên điên cuồng.
Nửa đời người của anh đã trải qua vô vàn nỗi sợ kinh hoàng, nhưng một cái nhăn mày trong vô thức của Hà Tiểu Vãn cũng đủ khiến người đàn ông lộn nhộn hết cả lên.
Nửa đêm canh ba dỗ được Hà Tiểu Vãn ngủ một lúc, Cố An Tước lại lẻn qua thư phòng tra cứu đủ thông tin liên quan đến các thời kỳ nhạy cảm của thai phụ.
Dì Lam thức giấc đi qua căn phòng vẫn còn lấp lóe ánh đèn vàng, bà chậm rãi gõ cửa, nhìn anh cười hiền hậu.
"An Tước, thời kỳ này không quá nguy hiểm, chỉ là thai nghén mà thôi."
Đúng thế, chỉ là thai nghén mà khiến Cố An Tước mất ăn mất ngủ nửa tháng trời.
Bước sang tháng thứ tư, cơ thể Hà Tiểu Vãn cũng đã ổn định hơn, các triệu chứng ốm nghén cũng dần biến mất.
Nhìn bóng lưng cô gái vui vẻ sửa soạn đồ để ra ngoài chơi, Cố An Tước cũng cảm thấy tinh thần thoái mái hơn nhiều.
Dù đã qua ba tháng thai kỳ, Dư Sênh vẫn chưa biết chuyện Hà Tiểu Vãn đã mang thai.
"Quán rượu của các người làm ăn vớ vẩn thật đấy.
Rõ ràng nói là tôi được bao trọn, vậy gọi mấy chai rượu cũng không được? Hay rượu quý quá, các anh không nỡ đem ra?" Vốn dĩ Dư Sênh vẫn còn đang đôi co với quản lý của quán rượu, đối phương nghiêng mình kính cẩn, vô cùng trái ngược với nữ ma đầu máu nóng hừng hực.
Cho đến khi Dư Sênh liếc mắt qua trông thấy sự xuất hiện của Hà Tiểu Vãn, chẹp miệng một cái hiểu ra vấn đề.
Quản lý vì đang quay lưng đối mặt với Dư Sênh nên không nhìn thấy Hà Tiểu Vãn, vẫn cẩn thận tiếp lời.
"Cô Dư, không phải chúng tôi tiếc vài chai rượu quý với cô.
Đúng là cậu Tống đã bao cả quán cho cô ba tiếng trước, nhưng bây giờ hơn mười giờ rồi, đến giờ này...!ngài Bộ trưởng không cho đem rượu lên, chúng tôi cũng không biết phải làm sao..."
Dư Sênh đảo mắt nhìn quản lý, lấy lại tinh thần nhiệt tình vẫy tay gọi Hà Tiểu Vãn.
"Bà chủ Hà, ở đây!"
Vị quản lý lúc này mới quay người, nhìn thấy cô gái đang chậm rãi bước đến, lập tức nhường đường.
"Cố phu nhân, cô đến rồi..."
"Vợ chồng cậu dạo này sống lành mạnh thế?" Dư Sênh tự giác đưa chai rượu rỗng cho quản lý, làm bộ hào phóng đuổi người đi.
"Cậu xem ngài ấy chăm cậu trắng trẻo mập mạp lên rồi đây nè!"
Dư Sênh đưa tay véo má cô, đúng là chỗ này đã dày lên một ít, cảm giác cực kỳ mềm mại đã tay.
Hà Tiểu Vãn gạt tay ra, cau mày.
"Đừng nhéo, không phải cho cậu dùng đâu."
Dư Sênh bĩu môi.
"A Dịch kể cho tớ nghe, nói ngài Bộ trưởng từ khi gặp cậu lập tức cai thuốc lá, thời gian gần đây thì trực tiếp không nể mặt mấy vị Bộ trưởng ngoài kia mà xã giao một ly, một giọt cũng không đụng đến..."
Thao thao bất tuyệt một hồi, Dư Sênh lại sà vào lòng cô.
"Cậu cho tớ một ít bí quyết đi, tại sao ngài Cố có thể chiều chuộng cậu đến thế?"
Hà Tiểu Vãn nhướn mày, nhìn đôi mắt đang vui vẻ chợt tắt của Dư Sênh.
"Cậu và Tống Dịch sao rồi?"
"Lại chia tay rồi." Một câu trả lời vô cùng dứt khoát, nói xong còn đắc ý nhún vai, gương mặt không còn một tia buồn chán.
"Cậu đừng có cảm thấy mình yêu đương trẻ con nhé? Tống Dịch thói cũ không đổi, mình không chịu đựng được anh ta."
"Thói cũ không đổi?" Hà Tiểu Vãn kín đáo theo thói quen xòe tay xoa bụng, hỏi lại.
"Suốt ngày đòi lăn giường, xấu hổ tự đi giặt ga giường phát mệt." Mấy chuyện "thu dọn hậu sự" kiểu này thật ra Tống Dịch đều chủ động đòi làm thay cô, nhưng chỉ cần nhìn thấy "chiến lợi phẩm" ướt đầm trong tay, đến đêm anh ta sẽ lập tức tìm cô đòi thù lao ngay.
Vừa nói Dư Sênh vừa thuận tay xoa eo, bâng quơ nói.
"Nếu cứ cái tốc độ này, phọt ra cậu ** lúc nào không hay mất..."
Hà Tiểu Vãn: "..."
Cô lập tức cúi đầu chột dạ, gò má phiếm hồng.
Cái chuyện ân ái riêng tư này, cũng chỉ có nữ ma đầu Dư Sênh dám nói huỵch toẹt ra như thế.
"À quên đấy, cậu với ngài Cố..." Bỏ qua chuyện kia sang một bên, Dư Sênh lập tức khôi phục bộ dạng gái độc thân không lo không nghĩ.
"Phát triển đến mức nào rồi?"
Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu, nhìn Dư Sênh rồi bắt đầu suy nghĩ.
Cố An Tước thật ra vẫn luôn nhắc đến chuyện kết hôn.
Một phần là muốn để cô danh chính ngôn thuận sinh đứa bé mà không bị người ngoài dị nghị, một phần là anh đã hấp tấp không đợi được nữa, nóng lòng muốn có một danh phận ở bên cạnh cô.
Nhưng lão phu nhân cùng mấy vị trưởng bối đều không đồng tình, nói là cứ đợi đứa bé chào đời rồi cứng cáp hơn một chút hẵng tổ chức hôn lễ cũng chưa muộn, cứ tạm đính hôn, đến lúc đó sẽ tốt hơn cho cả mẹ và đứa bé.
Vậy nên hôn lễ vẫn đang trì hoãn.
Thấy Hà Tiểu Vãn lại bắt đầu phân tâm, Dư Sênh vỗ lên mu bàn tay cô thúc giục.
"Sao rồi? Đến bước nào? Hai người có nhảy cóc không đấy?"
Hà Tiểu Vãn chớp mắt, giả bộ bên trong bình tĩnh bên ngoài cuống lên.
"Mới chỉ...!vừa cầu hôn lúc sinh nhật mà thôi..."
Dư Sênh liếc nhìn cô, cảm thấy không chân thật, nhưng vẫn nói.
"Vậy thì bước tiếp theo chắc chắn phải là hẹn hò rồi."
Hẹn hò?
Gò má Hà Tiểu Vãn ngay tức khắc hồng rực lên, tình tiết này...!cô hoàn toàn không nghĩ đến.
Bị Dư Sênh xúi giục, kết quả vẫn là Hà Tiểu Vãn phải gửi sang văn phòng Ngoại giao, nhờ người trao tận tay Cố An Tước một bức thư tình.
Cô có chút xấu hổ, đã căn dặn Dư Sênh nhờ ai đáng tin một chút để không bại lộ.
Nhưng chẳng hiểu cô ấy truyền tin kiểu gì khiến cả cái văn phòng Ngoại giao đều biết chuyện ngài Bộ trưởng và phu nhân lén lút yêu đương.
Nửa tiếng sau, bức thư của Cố An Tước cùng cô tráo đổi đã đến tay.
Dư Sênh ngồi một góc im lặng, nín thở quan sát Hà Tiểu Vãn đắm chìm trong mật ngọt.
Ngón tay cô gái run run mở bức thư được bao bọc cẩn thận, bên trong là chữ viết tay của Cố An Tước.
Cứng cáp mà rõ ràng.
[Tôi nhớ em.]
Hà Tiểu Vãn cong môi, cười đến mức sắp không tiết chế nổi.
Thật khó để tưởng tượng dáng vẻ của anh khi cặm cụi viết ba từ này là như thế nào.
Dư Sênh híp mắt nhìn cô, cảm thấy cẩu lương ngập mặt.
"Eo, ngài ấy viết cái gì mà cậu cười tươi thế? Còn cậu thì sao? Viết cho ngài ấy cái gì thế?"
Hà Tiểu Vãn gập cẩn thận mảnh giấy lại, hít một hơi, cô cũng đang tò mò muốn biết phản ứng của anh khi nhận được bức thư đó sẽ có dáng vẻ ra làm sao.
Ở bên này, đám cổ đông cùng đối tác trên bàn Hội nghị cứ thừ mặt ra, chứng kiến cảnh tượng trăm năm có một lại không thể há miệng cười lớn.
Chỉ thấy ở vị trí chủ tọa của bàn Hội nghị, Cố An Tước dựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, một tay cầm khư khư tờ giấy vừa được đưa lên, tay còn lại ôm lấy gương mặt đỏ lự đến tận mang tai.
Người đàn ông khó khăn hít thở.
Trong đầu Cố An Tước lúc này không ngừng nhảy loạn dòng chữ trong bức thư, mường tượng dáng vẻ nũng nịu của Hà Tiểu Vãn nếu cô đọc lên mấy từ đó.
Trong thư viết:
[Anh à...].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...