Cứ như vậy, một người vùi trong phồn hoa đô thị, một người ẩn trong sương giá nơi núi rừng.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ đau lòng.
Một tuần bảy ngày đều đặn, Cố An Tước đều không muộn một giây xuất hiện ở trước cửa phòng nghỉ của cô, khoảng cách chỉ vài bước chân ngắn ngủi lại như xa cách vạn dặm.
Lắng nghe từng nhịp thở của cô gái nhỏ, người đàn ông lúc này mới như tìm được sự sống, đứng nhìn không lâu lại không tình nguyện rời đi.
Khí sắc cô đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt cũng đã hồng hào hơn trước...!chỉ là không biết đến khi nào cô mới chịu tỉnh lại để nhìn mặt anh.
Cô biết chuyện rồi, liệu sẽ tha thứ cho anh không?
Cố An Tước ở sân sau, cởi áo khoác dạ bên ngoài vắt trên xích đu, bắt đầu xắn ống tay áo lên tưới nước cho cây thuốc.
Hôm nay đã là tuần thứ ba rồi, lộc non của cây phong lan cũng đã nhú.
Miết ngón tay qua cánh hoa mềm mại, giống như nhìn vật nhớ người, khóe môi bạc của anh khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong nhàn nhạt.
Ngày hôm sau anh lại đến cổ trấn, lúc đến nơi thì nhận được tin lão Quý đã dẫn theo vài học trò đến núi sau từ sáng sớm rồi.
Trác Văn Thiên cũng phải đi theo, để lại lời nhắn căn tứ hợp viện nhờ Cố An Tước trông chừng.
Như thường lệ bước trên con đường mòn dẫn đến phòng nghỉ của Hà Tiểu Vãn.
Lúc gần đến nơi, Cố An Tước chợt khựng lại, thầm nghĩ khoảnh khắc nếu anh bước vào căn phòng đó, nhìn thấy cô đã tỉnh lại thì tốt biết mấy.
Cánh cửa chậm rãi mở rộng, người đàn ông khẽ nâng mắt, lại phát hiện giường ngủ đã trống trơn.
"Vãn Vãn!" Cố An Tước xông vào phòng, chạy ra ngoài hét lên thất kinh.
Căn tứ hợp viện rộng lớn không thể tìm thấy bóng dáng người con gái ấy.
Khung cảnh trước mắt Cố An Tước đã nhòe đi, không còn phân biệt được hư hay ảo.
Mấy ngày hôm nay mỗi lần vào giấc ngủ, anh lại nhìn thấy cô xuất hiện ở một thoáng nào đó, chỉ nhìn anh tươi cười, sau đó lại biến mất không dấu vết.
Thân hình cao lớn của người đàn ông đổ sụp xuống, khớp ngón tay cùng quai hàm ương ngạnh căng cứng lại, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vãn Vãn, xin em...!tôi sắp phát điên rồi...
Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi sương mù đã thấm ướt vai áo, hơi ẩm lạnh lẽo bao trùm cả cơ thể, Cố An Tước mới bình tĩnh được đôi chút rồi tỉnh táo lại.
Một lần nữa tự mình đứng dậy, bước đi lảo đảo không vững, mơ hồ bước về phía trước.
Soạt!
Tiếng động của lá cây thu hút sự chú ý của anh.
Cố An Tước lập tức ngẩng đầu lên, ngay sau đó là hình ảnh tà váy màu hồng phấn lướt qua trong đáy mắt.
"Vãn Vãn!"
Dưới tầng tầng vách đá dựng lên cao chót vót, từng khóm cây bạch đàn nghiêng ngả vào nhau giành giật sự sống.
Bóng dáng người con gái đang chạy ở trước mắt anh cũng vô cùng sinh động.
Cố An Tước ra sức đuổi theo, đôi chân dài nhảy qua hàng rào chắn.
Nếu đây vẫn là một giấc mơ, vậy thì lần này, anh nhất định phải nắm được cô.
Cuối cùng cũng đuổi đến, tiếng bước chân mạnh mẽ mà dồn dập từ phía sau lưng ùa tới, Hà Tiểu Vãn chỉ vừa kịp quay mặt lại, ngay giây sau, hô hấp đã được bao phủ trọn vẹn bởi hương rượu Asbenthe.
"Vãn Vãn, đừng chạy, tôi sẽ không đuổi kịp..." Người đàn ông rúc mặt vào hõm cổ cô gái, từ phía sau lưng ôm chặt người vào lòng, thanh âm trầm thấp không ngừng nỉ non van nài.
"Đêm qua cũng thế..."
Hà Tiểu Vãn để mặc anh ôm, đôi mắt nai long lanh nhìn xuống cánh tay rắn chắc của anh bao bọc thân thể mình, khóe môi khẽ mỉm cười.
"Thật à? Ngài Cố không bắt được em sao?"
"Em chỉ là một chú chim non chập chững biết bay, còn ngài là thợ săn có một cây cung lớn..." Cô nghiêng đầu, cọ xát gò má ửng hồng lên chóp mũi lành lạnh phủ đầy hơi sương của anh.
"Là ngài Cố không nỡ sao?"
"Không nỡ, tôi không nỡ..."
Hà Tiểu Vãn nghiêng người, bàn tay nhỏ gỡ cánh tay đang ôm chặt bản thân của anh ra, đặt cái cằm cương nghị vào lòng bàn tay mình.
Ngón tay cô miết qua gò má anh, phát hiện lâu ngày không gặp, Cố An Tước đã hốc hác hơn rất nhiều.
Giọng cô hơi khàn.
"Cố An Tước, mở mắt ra, nhìn em."
Mi mắt người đàn ông đóng chặt, giống như sợ chỉ cần anh không cẩn thận hé mắt nhìn, mở mắt ra lại chỉ thấy một khoảng không vô định.
"Đại An..." Hà Tiểu Vãn nũng nịu gọi, thanh âm đã mềm mại hơn rất nhiều.
Cố An Tước giữ chặt lấy eo cô, mở mắt ra như bừng tỉnh.
Làn da trắng mịn, gò má ửng hồng, sống mũi vừa cao vừa nhỏ lại thanh thoát.
Anh nhìn vào đôi mắt nai sáng rực ấy, hàng lông mi cô gái run nhẹ vô cùng sống động.
Lấn lướt đến bờ môi anh đào hơi khô nứt, Cố An Tước không do dự nghiêng đầu xuống, muốn tự mình kiểm chứng.
Hà Tiểu Vãn bị dọa, ban đầu còn chống chế không chịu tiếp nhận, nhưng giây tiếp theo lại vòng tay qua cổ anh, nhón chân cao lên đáp lại.
Không biết qua bao lâu Cố An Tước mới buông cô ra, cảm nhận người con gái ở trong lòng thở dốc nặng nề do thiếu khí mới dám tin vào thực tại.
Ngón tay chạm lên đuôi mắt anh, biểu tình của Hà Tiểu Vãn có chút không vui.
"Ngài khóc sao? Yếu đuối thế này, bé con sau này chắc chắn sẽ cười nhạo ba nó..."
Hà Tiểu Vãn còn chưa nói xong, đã bị đối phương bế bổng lên.
"Em nói gì? Bé con nào?"
Hành động của cô thay cho câu trả lời.
Ngón tay búp măng miết nhẹ lên cái bụng tròn hơi nhô ra, nhìn anh cười.
"Con của chúng ta."
"Không phải nó..." không phải nói là không giữ được sao?
Dường như cô đã nhìn thấu khúc mắc trong lòng anh.
"Ban nãy từ núi sau trở về lấy một ít thuốc dưỡng thai.
Bé con đến tìm em, sao em có thể không chào đón được?"
Cũng cùng ngày hôm đó, lão phu nhân nhà họ Cố cũng đã tỉnh lại, song hỷ lâm môn, quả thực là niềm vui hiếm có của Cố gia.
Lão phu nhân sau khi tỉnh lại biết được sự tình liền lập tức cho người đón cháu dâu về biệt viện săn sóc.
Hà Tiểu Vãn cứu mạng bà cụ, lại mang trong mình cốt nhục của Cố gia, lão phu nhân vui mừng khôn siết, ngay hôm đó mời luật sư sang tên "nhánh sao phía Bắc" cho riêng cô, không cần mang danh nghĩa Hà gia.
Đây chính là món quà gặp mặt cho cháu dâu và chắt của bà cụ.
Hà Tiểu Vãn ngồi bên cạnh lão phu nhân, nhìn sự tình trước mắt đang diễn ra, trong lòng vô cùng cảm động.
"Lão phu nhân, thật ra những thứ này..."
Lão phu nhân chặn miệng cô, không để cô nói hết.
"Ta chỉ sợ những thứ này quá ít so với những gì con làm cho chúng ta.
Tiểu Vãn, cảm ơn con...!chỉ có con mới chịu bao dung cái tính khí ngỗ ngược này của An Tước..."
"Nếu không phải con để mắt đến nó, có khi Cố gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn mất..." Bà vừa cười vừa nói, còn thuận tay xoa nhẹ lên cái bụng tròn của cô.
Đời này của bà cụ, chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là có thể nhìn thấy Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn tu thành chính quả.
Nhìn đôi trẻ đang âu yếm tay nắm tay bước về phía cửa lớn, nét cười hiền từ của bà càng thêm rực rỡ.
Hình ảnh của năm năm trước dường như lặp lại trong tâm trí bà một lần nữa, cũng là hai đứa trẻ đó nắm tay cùng nhau đi học, bây giờ thì là tay trong tay bước vào lễ đường.
...
Dưới tiết trời mưa xuân tháng Ba, hai người một nam một nữ sóng vai nhau đi dưới cơn mưa.
Tán ô rộng nghiêng hết về phía người con gái, cô khẽ nhón chân, bước chân chậm lại, một tay thuận thế kéo ống tay áo của anh xuống.
Người đàn ông cũng rất phối hợp, cưng chiều ghé tai nghe cô thì thầm, bàn tay không quên đỡ lấy cái bụng tròn to vượt mặt của cô.
Tiếng cười giòn tan hòa lẫn trong tiếng mưa, người đàn ông khẽ chau mày, ngược lại cô nàng thì rất vui vẻ.
Dường như họ đã quay trở về khoảnh khắc rực rỡ ngày sinh nhật thứ 18 của Hà Tiểu Vãn năm đó.
Nhưng hiện tại thì khác, không có hứa hẹn viển vông, chỉ có tương lai ở trước mắt, một tương lai định sẵn họ sẽ thuộc về nhau.
...- Hoàn chính văn -...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...