Anh Không Xứng

Edit: Linh Tiểu Linh

Phần 4:

Chiều hôm sau, tôi đến ngôi nhà cũ của nhà Từ.

Ông nội đang hưng phấn, lưng thẳng tắp cho cá ăn ở sân sau.

Năm năm trước, tôi quyết định gia nhập làng giải trí, khi ông nội tôi biết chuyện, ông rất tức giận.

Họ thậm chí còn nhốt tôi ở nhà và buộc tôi phải từ bỏ ý định đó. Nhưng tôi là con gái Từ gia, bẩm sinh đã bướng bỉnh.

Vào ngày tuyệt thực thứ ba của tôi, ông nội đã mủi lòng.

Ông nội ghét sắt không thể trở thành thép nên dùng nạng chọc tôi.

"Nha đầu ngốc, nhà ngươi không đi đường trải sẵn, phải tự mình tìm đường. Người khác không biết, ngươi không biết đường này đi khó khăn sao? Con bé đó..."

Tôi đói đến mức mắt mờ đi nhưng vẫn vươn cổ chống cự:

"Con sẽ lấy giải nữ diễn viên mà cô ấy chưa có được!"

Ông nội lúc này không nói nên lời.

Ông nội đã cho tôi năm năm.

Trong khoảng thời gian này, tôi không phải tiếp quản công việc của Từ gia, Từ gia cũng sẽ không can thiệp vào công việc của tôi trong làng giải trí.

Chỉ có năm năm, bất kể có đoạt được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hay không, khi hết thời gian đã thỏa thuận, tôi đều phải rời khỏi làng giải trí và trở về Từ gia.

Lý do tôi phải gia nhập làng giải trí rất đơn giản.

Chỉ dành cho—cô ấy.

Chu Lệ là họ hàng xa của nhà tôi, về mặt quan hệ thì phải tính đến anh họ của ông nội tôi, lúc đó bố mẹ Chu Lệ qua đời trong một vụ tai nạn ô tô nên cô ấy được đưa đến nhà tôi, phải mất mấy ngày mới có thể tìm được. tính toán phần thừa kế của cô ấy.thâm niên trong gia đình.

Kể từ đó, tôi có một người dì cùng tuổi.

Tôi rất thích Chu Lệ.

Lúc đó bố mẹ tôi bận công việc, anh trai tôi mới tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tuổi thơ tôi chỉ có Chu Lệ.


Cô ấy dịu dàng và tốt bụng, luôn bảo vệ sự trưởng thành của tôi.

Sau đó, Chu Lệ được một người tìm kiếm tài năng phát hiện và gia nhập làng giải trí.

Cô từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Từ và dựa vào nỗ lực của chính mình để từng bước leo lên.

Làm việc chăm chỉ và quyết tâm.

Cô ấy luôn là niềm tin của tôi và tôi muốn được như cô ấy.

Nhưng sáu năm trước, tôi nhận được tin cô ấy qua đời ở nước ngoài.

Cô nhảy từ tầng 25 mà không để lại lời cuối cùng.

Cảnh sát đã tịch thu hồ sơ bệnh án và thuốc điều trị trầm cảm tại nhà cô ấy.

Và tôi sẽ luôn nhớ những lời cuối cùng của cô ấy qua điện thoại với tôi.

"Vi Vi, dì đã vượt qua buổi thử vai. Đây là bộ phim mới của đạo diễn Vương Tấn. Dì nghĩ mình có thể đóng tốt, nhất định có thể giành được giải Cây Vàng cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất!"

Bây giờ tôi đã làm được điều mà cô ấy chưa làm được.

Là con của Từ gia, đã đến lúc tôi phải thực hiện lời hứa của mình và trở về với gia đình.

Ông nội đã già rồi.

Vị tộc trưởng đoan trang và lạnh lùng trước đây giờ đã trở thành một ông già nhỏ bé nhanh nhẹn tốt bụng.

Ông cho biết, ông đã thức đến 12h để xem lễ trao giải và hôm sau dậy rất khó chịu.

Khi tôi ra khỏi nhà ông nội thì đã rất muộn.

Tôi vẫn liên lạc với Tiểu Thất để hẹn gặp ở công ty.

Khi Tiểu Thất nghe tin tôi sẽ rời khỏi làng giải trí, cô ấy lập tức tức giận.

"Chị Vi Vi, chị vừa đoạt được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc rồi!"

Tôi mỉm cười nói: “Bởi vì chị muốn về nhà và thừa kế tài sản của gia đình”.

Tiểu Thất:......


Tiểu Thất tốt bụng và có khả năng làm việc tốt.

Tôi dự định sẽ săn đón Tiểu Thất và sau này tiếp tục làm trợ lý cho tôi.

Vì vậy, tôi đã gọi điện trước cho cô ấy để nói về tình hình của tôi và lời mời làm việc.

Tiểu Thất tỏ ra bối rối và nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Một lúc sau, cô ấy nói:" Em tưởng rằng làm trợ lý cho một ngôi sao lớn sẽ là đỉnh cao trong sự nghiệp của em."

Tôi đã trao toàn quyền cho Tiểu Thất về việc chấm dứt hợp đồng và rút khỏi vòng kết nối.

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được thông báo rút lui giới giải trí của mình khi đang ăn tối ở nhà.

Tin tức này vừa ra mắt đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.

Tần Việt gọi, tôi bật loa ngoài ném lên sofa, tiếp tục ăn sáng.

"Từ Vi, cô điên à? Cô đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi mới rời ngành à?" Trần Việt có chút tức giận, gầm gừ: "Cô quên mình vẫn là người phát ngôn thương hiệu của Pila à?"

Tôi nhặt những khoanh ớt đỏ và nói một tiếng "hmm" bình thường.

"Cô có biết mình đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho Pila không?"

"Anh chỉ đang cố nổi giận với tôi thôi à?"

"Từ Vi, tôi muốn cô lập tức làm rõ. Nói cô rời khỏi vòng là nói đùa. Cô không có khả năng bù đắp những tổn thất do sự cố này gây ra!"

Nhìn khuôn mặt to lớn của Trần Việt, anh ta thực sự coi tôi như một món đồ chơi.

Tôi nhịn không được cười nói: “Tần thiếu gia, tôi sau khi rời khỏi vòng tròn quả thật có rất nhiều tiền phải bồi thường, nhưng Pila của anh khẳng định không bao gồm. Tôi không những không bồi thường mà còn yêu cầu anh bồi thường về mặt pháp lý. "

Hợp đồng của tôi với Pila vẫn chưa được gia hạn kể từ khi hết hạn, nhưng tôi vẫn hợp tác với công việc chứng thực của Pila.

Không có lý do gì đặc biệt, đơn giản là vì Tần Việt không đề cập đến việc gia hạn hợp đồng.

Anh ta có thể nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò và không cần phải quá nghiêm khắc trong mối quan hệ công việc.


Tất nhiên, sau đó anh ta không tiếp tục trả phí chứng thực cho tôi nữa.

Với mối hận mới và mối hận cũ, tôi liên lạc với Tiểu Thất để chuẩn bị chuỗi bằng chứng.

Ngành công nghiệp giải trí bề ngoài có vẻ hào nhoáng nhưng thực chất nó được tạo thành từ nhiều bộ lọc khác nhau.

Trong vài năm qua, về cơ bản, tôi đã làm việc ở phim trường quanh năm.

Sau khi quyết định chấm dứt hợp đồng, cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi thật tốt.

Khả năng làm việc của Tiểu Thất thực sự rất tốt, ngoại trừ những trường hợp cần thiết cần tôi trực tiếp đến, mọi việc khác đều do cô ấy lo liệu.

Trong kỳ nghỉ của tôi, chính Tần Việt là người luôn gọi điện và nhắn tin trả lời tôi.

Kỳ nghỉ đã kết thúc và tôi đã chính thức trở về với nhà họ Từ.

Việc đầu tiên tôi làm khi trở về là bị đuổi đi dự một bữa tiệc từ thiện.

Thỉnh thoảng, vòng tròn luôn tổ chức các sự kiện như vũ hội từ thiện và tiệc đấu giá, bề ngoài là để tham gia từ thiện nhưng thực chất đó là một hình thức trá hình để thể hiện khả năng tài chính và mở rộng vòng kết nối xã hội.

Vì đã nhiều năm tôi không tham dự bữa tiệc như vậy nên anh trai tôi sợ tôi không thích nghi. Vì vậy anh trai đã sắp xếp cho Tề Sơn Hà, con trai thứ hai của Công Nghệ Tinh Huy đi cùng tôi.

Tề Sơn Hà giúp tôi vén váy lên, vẻ mặt nhăn nhó: “Từ Vi Vi, hôm qua anh uống nhiều quá, bụng đau quá. Em đến địa điểm trước đi, anh đi vệ sinh đã.”

Anh chàng này nhìn có vẻ hiền lành, lịch lãm nhưng từ nhỏ đã mắc bệnh về đường tiêu hóa, lần đầu gặp anh ấy khi còn nhỏ, tôi đã đỏ mặt vì vẻ đẹp trai của anh ấy, nhưng giây sau tôi lại đỏ mặt vì những cái đánh rắm của anh ấy.

Nhìn bóng lưng giận dữ của anh, tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, rồi xách váy đi đến địa điểm tổ chức.

Nhưng cũng có kẻ thù trên con đường hẹp, tôi gặp Trần Việt và tình yêu mới của anh – Trần Lệ Á ở cửa.

Tần Việt trông có vẻ ảm đạm và nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói.

Nhưng cô nàng Trần Lệ Á này lại có ác ý đến đây, tôi chưa kịp đến gần đã chế nhạo không khí: "Này cô, bữa tiệc sang trọng như vậy thì ai cũng có thể đến! Thật sự là không có đẳng cấp!"

Tiếng thực sự không nói nên lời.

Tôi lười để ý đến cô ấy nên đã vén váy đi về phía trước.

Nhưng tôi đã bị nhân viên ngăn lại.

"Xin chào quý cô, xin vui lòng cho tôi xem lời mời của cô."

Tôi: ….

Quả nhiên, tôi chưa kịp giải thích thì Trần Lệ Á đã cười lớn và gáy sau lưng tôi.

"Cô ấy là một nữ diễn viên nổi tiếng và vừa giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đấy. Anh không biết cô ấy sao?"


Nhân viên rất có năng lực, "Xin lỗi, tôi cần thư mời để cho các vị vào vào."

Trần Lệ Á nắm lấy cánh tay của Tần Việt và lắc thư mời như để chứng minh.

Sắc mặt Trần Việt không được tốt lắm, nói: “Từ Vi, đây không phải nơi em có thể đến, không biết em lấy được tin tức tối nay tôi sẽ tham dự buổi tiệc này ở đâu nhưng chúng ta đã chia tay rồi. Em đừng khiến nó trở nên như thế này Thật đáng xấu hổ.”

Tôi có một dấu hỏi chấm trên đầu.

Anh ta đang nói gì vậy?

Tại sao trước đây tôi không biết Tần Việt có trí tưởng tượng phong phú như vậy?

Nhưng tôi chưa kịp phản kháng, Trần Lệ Á đã nắm lấy cánh tay Tần Việt, nũng nịu nói: "Anh Việt! Chúng ta vào trong đi và mặc kệ cô ta. Cô ta không thể vào nếu không có thư mời."

Tần Việt phớt lờ tôi và đi theo Trần Lệ Á vào buổi tiệc.

Trần Lệ Á trừng mắt nhìn tôi với vẻ ghê tởm và nói một cách mỉa mai: "Diễn viên xuất sắc Từ Vi chắc là bất cứ dịp nào cô cũng mặc trang phục mình thích nhỉ. Cô không cảm thấy trang phục của cô quá rẻ tiền và không xứng đáng cho một buổi tiệc như vậy sao?

Tôi bật cười.

Hôm nay là tiệc từ thiện hỗ trợ nền công nghiệp quốc gia, tôi mặc một bộ đồ cao cấp của nước ngoài để thể hiện quyền lực, không sợ làm mất lòng người khác.

Không đợi được Tề Sơn Hà ở cửa thì tôi lại gặp mấy người bạn trong vòng, nghe nói tôi bị từ chối vì không có thiệp mời, họ liền bật cười. Cuối cùng, nhờ họ, tôi bước vào bữa tiệc.

Tôi đã nhiều năm không tham dự bữa tiệc như vậy nên vẫn có chút cảnh giác.

Sau khi chào họ vài lần, tôi lẻn tới bàn tráng miệng.

Nhưng trước khi tôi có thể thư giãn, tôi nghe thấy một tiếng "bốp".

Tôi chợt cảm thấy khó chịu và nhìn lại.

Tôi nhìn thấy thân một chiếc bánh nhỏ nằm trên gấu chiếc váy mới toanh của tôi.

Nhìn lên, tôi thấy Trần Lệ Á trông rất vui vẻ, trên tay cầm một chiếc đĩa trống. "Thật xin lỗi, Diễn viên Từ, tôi sẽ trả tiền váy cho cô."

Tôi hít một hơi thật sâu, không nói nên lời, không khỏi mỉa mai nói:

"Cô có đủ tiền chi trả không?”

Trần Lệ Á tại chỗ gào mồm: "Từ Vi, cô mặc một cái váy như này thì tôi dư tiền để đền. Tôi có thể đến dự một bữa tiệc như vậy nhưng tôi không biết tại sao cô có thể vào được đây đó.”

“Trời ơi”, bạn tôi nghe thấy tiếng động liền chạy tới và thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này:

"Vi Vi, đây chiếc váy thầy Dương Quang hoàn thiện sau ba năm vẽ. Việc này là ai làm?"

Trần Lệ Á nghe thấy thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Cô ta không thể tin nhìn chằm chằm vào vạt váy của tôi, ngón tay siết chặt ống tay áo Tần Việt: "Không thể nào, trình độ của thầy Dương Quang cao như vậy, sao ông ấy có thể tùy tiện may váy cho diễn viên được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận