Đám tang hôm nay vui quá xá.
Một câu nói nghe tưởng trừng rất điên rồ nhưng trong tình cảnh này, nó lại đúng đến không thể lệch đi đâu được nữa.
Hiểu Phù nhận ra mình ở đây đã đủ lâu nên đứng dậy về trước.
“Về hả? Để chị trở em về.
” Vương Nhã Nhã thấy cô đi, dù không nỡ rời mắt khỏi tiệc vui nhưng vẫn đứng lên muốn đi cùng cô.
“Không sao, cô muốn ở lại thì cứ ở, cháu về trước, có việc ở trên công ty.
”
Vương Nhã Nhã ồ lên một tiếng, vẫy vẫy tay với Hiểu Phủ rồi quay trở lại chỗ mà mọi người tụ tập để hóng hai người đàn bà đánh ghen.
Lễ tang hôm nay coi như đi tong rồi.
Hiểu Phù cất bước ra ngoài bãi đỗ xe, tuyết vẫn rơi, phủ trên nền đất dày cũng phải hơn năm centimet, dấu gót giày cô im lại rồi nhấc lên, thoáng chốc đã có một dấu giày đàn ông khác dẵm vào.
Hiểu Phù tìm đến chiếc xe con của mình rồi mở máy khởi động xe về nhà, ngay khi cô vừa mới phóng xe ra ngoài đường lớn, đã có một con xe con khác âm thầm bám theo sau cô.
Vương Nhã Nhã ở trong nhà tang cười đến suýt khóc.
Mợ cả và cô gái trẻ đó đánh nhau, vớ được cái gì ở xung quanh đều lấy để choảng nhau cả.
Chẳng mấy chốc, cả hai người phụ nữ đều trở nên lôi thôi lếch thếch như kẻ ăn mày.
Cô gái nọ thì bị rách tả tơi cả cái váy đẹp, còn mợ cả thì xuất hiện trên mặt hai viền mắt gấu trúc.
Cô tự nhủ mình không nên cười nữa, đây là đám tang, là đám tang, nhưng kết quả lại không thể.
Người mẹ máu chiến thế này chắc thằng con cũng được lắm chứ chẳng đùa.
Ý nghĩ trong đầu vừa chợt loé lên, Vương Nhã Nhã trong vô thức liếc quanh khu sảnh chính chật kín người.
Ơ? Mợ cả ở đây, đây còn là đám tang của bố mình, sao Vương Chí Nguyên lại chẳng thấy mặt mũi đâu vậy?
Hiểu Phù nhấn ga, chiếc xe Volvo màu đen tuyền lao nhanh qua một ngã tư đèn giao thông vừa mới chuyển xanh.
Chiếc xe Mercedes C63 sau xe cô cũng bám theo sát nút.
Vương Chí Nguyên siết chặt lấy bánh lái, nhìn chiếc xe đang đi phía trước chỉ cách mình tầm một khoảng ngắn nửa mét, thiếu điều, hắn ta đã không thể kìm được mình mà đã đâm thẳng vào sau xe cô rồi!
Hiểu Phù liếc lên nhìn gương chiếu hậu, mắt mở to bất ngờ nhận ra Vương Chí Nguyên.
Để xác nhận lại, cô ngoảnh đầu ra sau nhìn.
Đây đúng thực chính là chiếc xe của Vương Chí Nguyên!
Đuổi theo cô để trả thù sao?
Hiểu Phù ha một tiếng, chân đạp ga càng nhấn vào mạnh hơn, bảng điều khiển đã tăng lên đến vận tốc một trăm hai mươi km/ h.
Lập tức, Vương Chí Nguyên ở đằng sau cũng rồ ga đuổi theo cô.
Thậm trí, hắn ta còn đang có ý định vượt lên đi ngang tầm với xe cô.
Hai con xe đuổi nhau ở trên đường quốc lộ, Hiểu Phù cắn chặt răng, đợi khi chiếc xe C63 vượt lên đi ngang ngang với xe mình, cô hạ cửa kính xe xuống, Vương Chí Nguyên nhìn theo hành động của cô cũng bắt chước làm theo.
Cô nói vọng ra bên ngoài, một bên chân mày nhướng lên.
“Muốn giết tôi?”
“Không chỉ giết, tao còn muốn băm vằm xác mày ra thành trăm mảnh, cho mày hiểu thế nào là sự đau khổ! Chết chưa phải là nỗi đau đớn cuối cùng đâu!”
Vương Chí Nguyên hét lớn, có thể từ trong tông giọng của hắn mà đoán ra được hiện tại hắn ta đang có mấy phần phẫn nộ.
Nghe được câu nói ấy thốt từ chính miệng hắn, ánh mắt của Hiểu Phù hiện lên tia giễu cợt.
Kẻ giết người còn có thể nói ra câu đó sao?
Khi hắn cho người lái xe đâm vào chồng cô, giết chết đứa con trong bụng cô, hắn còn có thể cười được.
Nay thấy bố mình chết, hắn lại hoá điên với cô sao?
Hiểu Phù đánh bánh lái quặt nhanh vào một khúc cua, đúng lúc ấy có một người đang bê một thùng cà chua sang bên kia đường, thấy có một chiếc xe đột ngột đâm tới, người đó kinh hãi tới ném cả thùng cà chua đi.
Hiểu Phù phản ứng nhanh chóng tránh được người bán hàng đó, nhưng thùng cà chua lại rơi xuống lộp độp vào cửa kính chắn gió của cô, vỡ nát.
“Cà chua nhìn có vẻ ngon nhỉ? Hôm nay có lẽ nên dặn quản gia nấu món cá hồi sốt cà chua mới được.
” Cô mở cần gạt nước gạt đi vệt nước tương.
Vương Chí Nguyên lao xe đi ngay sau cô, vừa nãy đột ngột Hiểu Phù chuyển lái nhanh đến nỗi hắn ta không phản ứng kịp, suýt nữa đánh mất lái mà đâm vào một nhà dân, giờ đây đã khôi phục lại được tốc độ lái như ban đầu mà đuổi theo sau cô.
Đằng sau họ, còi xe cảnh sát đã kêu lên inh ỏi.
Họ mở loa kêu hai người dừng lại rồi tạt vào một lề đường, nhưng thử nghĩ xem, có ai nghe lời họ chứ?
Vương Chí Nguyên cố gắng vượt đến bên cạnh Hiểu Phù thêm lần nữa, thét lớn.
“Tao sẽ đâm chết mày, Con khốn!”
“Thử xem là ai đâm ai trước.
” Hiểu Phù cười lên ha hả, quay sang trực tiếp buông lời thách đấu: “Tôi lấy hai khúc xương ra để cược với anh!”
“Mày…!”
“Hai người kia dừng xe lại!” Ngay phía sau xe họ là một chiếc xe cảnh sát.
Người ngồi ở ghế lái phụ trong chiếc xe đó đang không ngừng gào to vào loa: “Mau chóng chấp hành mệnh lệnh! Mấy người đang đi xe quá tốc độ cho phép!”
“Chó chết lũ cớm này! Đừng có mà xen vào chuyện của tao!”
Vương Chí Nguyên chửi ra một tràng mà quên để ý đến phía trước, lúc hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, trước khung cảnh trong tầm mắt của hắn ta chính là một đứa bé gái.
Hắn ta không tập trung nên lái xe tấp cả lên lề đường, đầu mũi xe hướng đến một em bé đang ngơ ngác đường chờ đèn đỏ.
Tình huống quá đột ngột, hắn ta không kịp xử lý.
Hiểu Phù mở căng mắt nhìn đứa bé gái vì quá bất ngờ đến không kịp phản ứng, nhìn chiếc xe của Vương Chí Nguyên đâm vào đứa bé ấy.
Với vận tốc này, người bị đâm không thịt nát xương tan mới là lạ!
Ngay lập tức, bằng phản xạ tự nhiên, Hiểu Phù đã đánh lái đâm rầm vào mạn xe của Vương Chí Nguyên, đẩy hắn ta cùng đâm nhào vào một nhà hàng.
Con xe chỉ còn chút nữa đã cướp đi một mạng sống kịp chuyển hướng, không đâm vào đứa trẻ.
Em bé suýt nữa đã chết đó ngã khuỵu xuống dưới đất, bàng hoàng khóc lớn.
Căn nhà dân bị đâm vào đó đã hoàn toàn bị đổ sập mất một bên thành tường, những tảng đá gạch nặng đè lên làm bẹp dúm cả hai đỉnh mui xe.
Hai con xe sang cùng đâm đầu vào một nhà dân, rất may không có người chết, nhưng tình trạng của hai người trong xe lại không thể chắc chắn được có an toàn được như vậy không.
Cảnh sát đã nhanh chóng đi đến phong tỏa kín cả hiện trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...