Anh Không Thương Em Đâu Anh À!


Lưỡi rìu loé lên sượt qua mặt của Vương Thì Vinh cắm vào tường.
Vương Thì Vinh ngã khuỵu xuống đất, dưới quần chẳng biết từ bao giờ đã loang ra một vệt nước bốc mùi.
Tên đàn ông đó găm rìu trượt vào tường, nhưng không thể rút ra được.
Vương Thì Vinh đột ngột hoàn hồn lại, nhận ra hắn chưa thể tiếp tục tấn công mình tiếp được, ông ta nhanh chóng lồm cồm bò dậy rồi kinh hoảng chạy ngược hướng với đoạn cầu thang đó.
Đúng lúc ấy, tên sát nhân cũng đã rút được rìu ra khỏi tường, bên trong màn đêm u tối, lưỡi rìu loé lên một vệt sáng trắng bạc sắc bén tanh nồng mùi máu tươi.
Vương Thì Vinh chạy đi trong cơn khiếp đản, nỗi sợ của ông ta càng tăng lên gấp bội lần khi từ đằng sau lưng ông ta vang đến tiếng bước chân và âm thanh va chạm của kim loại nặng kéo lê xoèn xoẹt trên nền đất.
Càng lúc càng rõ ràng.

Nó phát đến ở ngay sau lưng ông ta.

Ở một khoảng cách rất gần!
Đoạn hành lang tối tăm này không hề có khúc quặt hay là nơi để trốn, các cánh cửa phòng trên dải hành lang này đều đã bị khoá chặt hết cả.
Mồ hôi toát ra trên trán rồi lăn xuống dưới cằm, rơi lộp bộp xuống dưới đất.

Toàn thân của Vương Thì Vinh đã lạnh ngắt như ông ta đang ở trong một cái nhà chứa xác vậy.
Ông ta sẽ chết! Ông ta sẽ chết! Ông ta sẽ chết!
Phải có chỗ nào đó để trốn chứ?! Ông ta không thể để mình bị bắt được! Sẽ chết!

Từ đoạn hành lang trước mắt của Vương Thì Vinh bỗng xuất hiện một luồng sáng màu xám xanh.
Mắt của ông ta mở to, cứ như đã bắt được một cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức ông ta gắng sức tăng tốc rồi chạy vào bên trong căn phòng đó, quay trở lại điểm xuất phát lúc ban đầu của ông ta rồi hoảng loạn đóng cửa lại.
Vương Thì Vinh không dám dừng lại để lấy hơi đã vội vã đảo mắt quanh cả căn phòng tìm nơi thoát, bỗng ánh mắt của ông ta dừng lại ở chiếc khung cửa sổ đang đóng kín.
Vương Thì Vinh run rẩy, từ từ bước tới lại gần ô cửa đó, dựa vào lớp cửa kính mà nhìn ra bên ngoài.
Căn phòng này nằm trên tầng hai của một căn biệt thự nằm giữa những cồn cát lớn.
Không có cây, không nhà, không có đường xá…, tất cả những gì mà ông ta có thể nhìn thấy được chỉ là một vùng hoang mạc rộng lớn không có lấy bất cứ thứ gì ngoài cát cả.
Và, có một người đang đứng ở giữa sa mạc.
Người đó mặc một bộ váy đen.

Khi ngẩng đầu lên, mắt của người đó và ông ta chạm vào nhau.

Người đó đang mỉm cười, nụ cười lạnh đến thấu xương tuỷ.
Người phụ nữ đó là Hiểu Phù.

Gió cuốn bên ngoài xoay trên nền cát tạo thành những cơn lốc bay cao lên tận trời, thổi cho vạt váy dài của cô tung bay lên như những cánh hoa.
Dù bên ngoài trời rất tối, khoảng cách lại khá xa, nhưng bằng một cách nào đó, ông ta vẫn có thể nhìn thấy được bờ môi cô đang mấp máy như đang muốn nói một điều gì đó với ông ta.
Cụ thể, ông ta có thể đọc vị được những gì cô đang nói là.
“Ngọn lửa này là thứ tôi dành tặng cho ông.

Những gì mà ông đã làm trước đó với tôi, đã đến lúc trả đủ.”
Nói rồi, từ một bên tay cô cầm một chiếc zippo, ngón tay cái mảnh mai đánh bánh xe lửa, một ngọn lửa nhỏ nhoi bập bùng loé lên.
Trước cơn mắt mở to trợn trừng của đều là tơ máu của Vương Thì Vinh, chiếc zippo trên tay của Hiểu Phù rơi cộp xuống dưới mặt cát.
Ngọn lửa chạm vào mặt đất đột ngột bùng cháy thành những làn lửa khổng lồ, lan nhanh về phía căn biệt thự.
Hoá ra, thứ mùi hăng hắc mà ông ta ngửi thấy trước đó là mùi xăng!
Vương Thì Vinh nhìn ngọn lửa như một con quái vật đang dần dần trở nên to lớn, há chiếc miệng rộng nuốt chửng cả căn biệt thự.
Chỉ qua một lớp cửa kính, ông ta đã có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đang từ từ thiêu cháy lấy tất cả mọi thứ.
Không cần phải trực tiếp nghe, chỉ cần nhìn, ông ta cũng tưởng tượng ra được tiếng cười thoả mãn của Hiểu Phù khi nhìn ông ta đang mắc kẹt trong biển lửa.
Vương Thì Vinh ôm miệng, loạch choạng lùi ra sau.
Do cả toàn nhà này đã bị đổ xăng lên toàn bộ nên ngọn lửa rất nhanh đã lan tới căn phòng mà ông ta đang đứng.
Những giọt mồ hôi ta như hạt đỗ chảy từ chóp mũi của ông ta rơi xuống sàn nhà đều chỉ trong giây lát đã bốc hơi.
Sức nóng từ nhiệt lửa đã bao trùm lấy khắp cả căn phòng, di chuyển đến dưới chân ông ta.
“Không… Không!!!”

Vương Thì Vinh lắc đầu, sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt tái mét của ông ta.
Ông ta điên cuồng tìm lối thoát thân, chợt, ông ta thấy chiếc ghế gỗ sau lưng.
Lập tức Vương Thì Vinh xách cái ghế lên rồi ném thẳng về phía cửa sổ.
CHOANG!!!

Hai tuần sau, tại một căn hộ ở trong một toà nhà chung cư cao tầng, từ trong nhà bếp vang lên cách tiếng kêu bíp bíp của ấm nước siêu tốc.
“Ồ, xong rồi xong rồi.

Chú pha cà phê, cháu có muốn uống cà phê không?”
“Cà phê nhiều sữa, nóng.”
“Được rồi, chú sẽ cho thật nhiều sữa vào, cháu đợi chú một chút nhé.”
“Không cần thật nhiều, tôi cần vị vừa miệng.”
Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông hơi méo đi một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã vội khôi phục lại như trước.
“Không có vấn đề gì cả.

Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.

Được rồi, để chú mang ra.”
Hiểu Đông Du đặt hai cốc cà phê nóng lên khay rồi bê ra ngoài phòng khách.
Vừa đúng lúc ấy, từ màn hình tivi phát ra tiếng nói của người phát thanh viên, nói về những thông tin liên quan đến một vụ án đang nổi lên rầm rộ mấy ngày nay.
[Vương Thì Vinh, nạn nhân vụ hoả hoạn ở vùng hoang mạc phía tây hai tuần trước đã được gia đình thông báo đã tỉnh lại.]
[Cho biết, ông ấy vì bị mắc kẹt trong căn biệt thự đang bốc cháy nên đã chọn cách nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai, được đưa tới bệnh viện trong tình trạng gãy xương trên một số bộ phận, đốt sống cổ bị tổn thương và một số vết bỏng trên thân người.]

[Nay nạn nhân đã tỉnh lại, nhưng do tâm thần không ổn định nên cảnh sát không thể lấy được những lời khai chính xác.]
[Từ hiện trường vụ án cũng không thể tìm thấy bất cứ manh mối gì.

Cả căn biệt thự đều bị đổ xăng, e rằng đây là một vụ án giết người phức tạp không thể có lời gi…]
“Aissss shit! Lũ truyền thông này lắm miệng thật đấy! Sao bạ đâu cũng có thể cho lên tivi được vậy? Aaaaaaa!”
Hiểu Đông Du vội lấy điều khiển đổi sang kênh khác, nhưng kênh mới tiếp theo cũng đang phát tin về vụ án của Vương Thì Vinh.
Trán của ông ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng muốn tắt tivi đi, lại nghe thấy giọng nói của người cũng ngồi ở trong phòng khách phát ra.
Cô giơ năm ngón tay lên trước mặt, ướm khoảng trống trên bản tin, đủ để chèn vào một ảnh chân dung người.
“Nếu tôi được lên tivi, chắc chắn sẽ rất thú vị, phải không?” Hiểu Phù nghiêng đầu mỉm cười với Hiểu Đông Du.
Ông chú đó hít vào cả một ngụm khí lạnh, vội vã cười giả lả lấy lòng.
“Đương nhiên là không rồi Hiểu Phù à.

Chú đã che dấu toàn bộ manh mối ở hiện trường đúng như ý cháu.

Chắc chắn sẽ chẳng có ai nhận ra cháu đâu!”
Hiểu Phù nhìn lên bộ mặt của ông ta, khoé miệng câu lên cười nhạt.
Tên đạo đức giả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui