Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
Tại Vương gia, đứng ngồi thấp thỏm không yên ở trong đại sảnh lớn chính là những người thuộc huyết thống Vương gia đang ngồi bu lại xung quanh một ông cụ lớn tuổi đang tức đến lồng ngực phập phồng.
Mấy tên đó e sợ mà liên tiếp trấn an cụ, dỗ dành cho cụ bớt giận hơn.
Nhưng mấy người đó vì ra sức mà nói chen miệng vào với nhau nhiều quá thành ra lại làm cho tai của cụ thêm nhức mỏi, cơn giận đã lên đến tận đỉnh đầu nay lại càng thêm trầm trọng hơn.
“Ông à, đừng vì chuyện Đề Hiền mà làm ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Ông là trụ cột quan trọng trong cả gia đình này, đừng vì một thằng nhóc con không hiểu chuyện mà bực bội đến sinh bệnh.”
“Đúng đấy cụ ạ.
Nó đã làm ra chuyện như vậy rồi, sao cụ còn để nó ở trong Vương gia làm gì?”
Bác cả là anh trai ruột của bố Vương Đề Hiền, từ lâu đã gai mắt anh tài giỏi và nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của Vương đại lão gia, gần đây lại được cụ cho lên nắm chức vụ cao nhất trong tập đàn ngay khi chỉ vừa mới ra trường, khiến cho con trai ông ta bị triệt để đánh mất cơ hội làm tổng giám đốc.
Không những thế, khi lên nắm quyền Vương thị, anh đã cho sa thải con trai của ông ta ra khỏi vị trí phó giám đốc, gián tiếp làm cho bác cả đánh mất cả chỗ dựa.
Ông ta hận cay vụ đó.
Đối với ông ta, Vương Đề Hiền và gia đình nhà em trai như là một cái gai trong mắt cần phải nhổ đi.
Thấy mọi người đang phàn nàn với Vương đại lão gia về Vương Đề Hiền, bác cả - Vương Thì Vinh cũng cao giọng chen vào.
“Bố à! Nó làm bố thất vọng như vậy thì việc gì phải để cho nó nắm chức tổng giám đốc nữa…!”
“Im miệng! Im miệng hết cho tao!!!”
Đột ngột Vương Đại lão gia thét lớn, ông mất khống chế mà chỉ thẳng vào mặt Vương Thì Vinh đang đờ đẫn, giận dữ đến như sắp phun ra cả máu.
“Chúng mày im! Chúng mày im hết đi cho tao! Ngoài Đề Hiền ra thì chúng mày thấy còn có ai ở trong cái nhà này còn có thể tiếp quản được Vương thị hả?! Rặt toàn một lũ bất tài!”
Vương Thì Vinh lúc đầu bị cơn giận của Vương đại lão gia làm cho sợ hãi, nhưng một lúc sau đó chẳng hiểu bác ta lấy từ đâu ra dũng khí để cãi lại cụ.
“Bố nói lũ chúng con bất tài là sao?! Chẳng lẽ trong cả cái dòng họ nhà Vương hơn chục người con cháu cũng không có ai bằng nó?!”
“Chẳng lẽ tao nói sai hả cái thằng vô dụng nhà mày?!” Vương đại lão gia tức đến nổ phổi, đến cả hơi thở ra cũng đứt quãng.
Cụ vơ lấy một chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn mà ném mạnh về phía của Vương Thì Vinh.
Chiếc cốc thì không trúng vào được người của Vương Thì Vinh, nhưng nó đã vỡ thành từng mảnh sắt nhọn rơi lả tả ở trên sàn.
Bác cả mặt mày tái mét cả lại, thiếu điều là đã ra luôn cả quần.
“Cái lũ ăn hại! Không biết ngày xưa tao đã làm ra tội nghiệp gì để rồi sinh ra một lũ ngu như chúng bây chứ?! Mày là anh cả nhưng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi bời, có bao giờ tập trung vào công việc đâu hả?! Chỉ biết sống cậy quyền vào con cháu! Hở tí là lại than, hở tí là lại thét.
Õng ẹo như đàn bà!”
Vương Thì Vinh mặt lúc đỏ lúc xanh, bị nói trúng tim đen nên ú ớ nửa ngày không nói nổi thành lời.
Vương đại lão gia làu bàu, trông sắc mặt hiện tại của cụ đang cực kì tệ.
Sớm biết Vương Đề Hiền là vảy ngược của cụ, bọn họ sớm đã chẳng dại gì mà nói năng động chạm đến anh rồi!
“Mọi người nói chuyện về tôi trông có vẻ vui nhỉ?”
Từ bên ngoài cửa nhà chính đột ngột truyền vào một giọng nói nhàn nhạt nhưng vô cùng băng lãng, bình thản nhưng lại mang một sức nặng kinh hồn.
Những người họ Vương hiện đang ở trong nhà tổ chính của Vương gia ít nhiều đều tường nghe qua giọng nói này một lần, sợ đến cứng đơ cả người lại như một bức tượng gỗ.
Nước bọt mắc nghẹn lại ở cổng họng.
Vương Đề Hiền đến từ khi nào vậy?! Anh đã ở đây được bao lâu?! Đã nghe được bọn họ nói những gì rồi?!
Những con người to mồm hăng máu nhất khi nãy bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, lẳng lặng che miệng lại rồi rón rén rời khỏi sảnh chính.
Bọn họ sợ Vương Đề Hiền không của chỉ vì anh được Vương đại lão gia trân trọng, mà còn là vì anh vốn dĩ đã vô cùng đáng sợ.
Bình thường nhìn anh như chẳng bao giờ để tâm tới người khác dù cho người đó có làm gì quá trớn.
Nhưng đó chỉ là khi anh còn chịu được, ở Vương gia không ai là không biết, Vương Đề Hiền đã từng trừng trị Vương Chí Nguyên – người anh họ của mình thế nào.
Đến cả người thân anh còn chẳng nương tay, nói gì đến những kẻ khác?
Vương đại lão gia trừng lớn mắt nhìn bộ dáng bình thản của Vương Đề Hiền, máu trong người một lần nữa lại sôi lên dữ dội.
Cụ tức đến nỗi bắt đầu lên cơn ho khan.
“Mày… Mày…! Khụ khụ khụ!”
“Ông! Ông à! Đã bảo từng tức giận nữa mà!...”
“Mày biến ra cho tao!”
Có một nữ hầu đang lấy thuốc đưa cho cụ thì bị Vương đại lão gia thẳng tay gạt ra ngoài.
Cụ run rẩy chống gậy đứng lên, bước từng bước chậm rãi tiến đến gần Vương Đề Hiền.
“Mày… Khá lắm! Hổ phụ sinh hổ tử! Thằng bố mày ngày xưa cũng đã làm ầm lên trong nhà của tao về chuyện xin cưới một con đàn bà linh tinh nào đó.
Đến cả mày cũng thế luôn hả?! Còn là cái đứa đàn bà bẩn thỉu ti tiện! Ăn nằm lang chạ!”
“Ai nói với ông là cô ấy ăn nằm lang chạ?” Sắc mặt của Vương Đề Hiền đanh lại, ai cũng biết anh đang không vui.
“Còn không phải sao? Tin báo và bằng chứng loan hết lên mạng rồi, mày còn hỏi tại sao bọn tao không biết hả?”
Vương Thì Vinh chẳng biết đã khôi phục lại thần sắc từ lúc nào, đắc ý hếch mặt lên với anh.
Nhưng dường như Vương Đề Hiền không hề để ý đến ông ta, ông lặp lại câu hỏi lần nữa, nhưng giờ đây giọng nói đã nâng thêm mấy phần lạnh lẽo.
“Ai nói với mấy người là cô ấy lang chạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...